Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 710: Tận thế vứt bỏ hài tử ích kỷ mụ mụ ( 24 ) (length: 3748)

Mặc dù chỉ ở chung với lão đại một tháng, lão đại không nói nhiều, lại hay xụ mặt, nhưng mỗi lần nhắc đến vợ con, mặt mày đều lộ vẻ nhu tình.
Ngao Tân cảm thấy, lão đại là một người thâm tình và trọng tình.
Nếu như đến lúc đó, thật sự phải làm gì đó với vợ con hắn, lão đại tuyệt đối sẽ không nương tay.
Nhưng lúc này, bất luận Ngao Tân nói thế nào, Trịnh Uyển đều không nghe lọt.
Thôi, đi được bước nào hay bước đó.
- Thành phố B, trong căn chung cư rộng chừng 120 mét vuông, căn nhà vốn được bài trí ấm áp sớm đã không còn vẻ ấm áp ban đầu.
Bởi vì có người khác xông vào, nơi này sớm đã hỗn loạn trong tiếng la hét thất thanh.
Trong căn chung cư ba phòng ngủ một phòng khách, từ phòng làm việc, truyền đến tiếng gào rú của tang th·i, cùng với tiếng đấm đá thình thịch, mỗi âm thanh đều tựa như nện vào ngực người, khiến người ta lạnh buốt đáy lòng, khiến thân thể bọn họ không nhịn được mà run rẩy.
Trong phòng ngủ chính, người con gái trẻ tuổi mặc váy dành cho phụ nữ mang thai ngồi trên giường, nghe được âm thanh bên ngoài, thân thể không nhịn được co rúm lại.
Nàng một tay chống giường, một tay đỡ bụng to, sắc mặt trắng bệch.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, nam nhân bước nhanh đến.
Nam nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, cốt tướng vô cùng tốt, hắn mặc áo sơ mi trắng quần đen, quần áo đã nhuốm vết máu, toàn thân cũng chật vật không chịu nổi.
Cô gái giật mình, lập tức đứng lên, đi qua: "Thời ca ca, anh sao rồi, sao lại chảy máu." Nàng sợ đến mức sắp khóc.
"Trà Trà đừng vội, cẩn thận đứa bé." Phó Thời vội vàng đi qua, thật cẩn thận đỡ lấy người vợ nhỏ, để nàng ngồi xuống lại, "Không sao, đừng sợ, đây là máu của người khác."
Tô Trà kiểm tra cho Phó Thời một lượt, phát hiện hắn thật sự không bị thương, thở phào nhẹ nhõm.
Tô Trà ôm lấy hắn, tựa vào ngực hắn: "Thời ca ca, may mà anh không sao, nếu anh có chuyện gì, em và con biết phải làm sao."
Phó Thời ôm vợ nhỏ, hôn lên trán nàng, trấn an nói: "Yên tâm, không sao."
Sau đó, Phó Thời lấy ra một ổ bánh bao nói: "Thực xin lỗi Trà Trà, hôm nay anh chỉ tìm được một ổ bánh bao, em mau ăn đi."
Hắn đặt bánh bao vào tay Tô Trà, gần đây đi ra ngoài tìm đồ càng ngày càng khó, gần đây đã không tìm được gì, nhưng hắn lại không dám đi xa, dù sao vợ nhỏ đang mang thai còn ở đây chờ hắn trở về.
Tô Trà cầm lấy bánh bao, chia làm hai, đưa phần lớn hơn cho Phó Thời: "Chúng ta cùng ăn."
"Không cần Trà Trà, anh ăn rồi."
"Anh gạt ai chứ." Tô Trà nói, nước mắt liền rơi xuống, nhìn nam nhân trước mắt, Tô Trà nghẹn ngào trong cổ họng, trong lòng vừa cảm động lại vừa khó chịu.
Gả cho nam nhân này một năm, ban đầu nàng bị ép buộc gả tới, sau đó lại vừa gặp đã yêu nam nhân này, ôm tâm thái cùng hắn sống tốt qua ngày mà sinh hoạt, nàng vốn thấp thỏm, nhưng sự thâm tình và ấm áp của nam nhân rất nhanh đã khiến nàng yên lòng.
Kết hôn không mấy tháng, bọn họ liền có con, vốn tưởng đứa bé bình an sinh ra, bọn họ sẽ có được một gia đình nhỏ hạnh phúc ba người, ai ngờ tận thế lại đến, tất cả đều chìm trong sợ hãi và hắc ám.
Trong một tháng này, đồ ăn của bọn họ bị cướp, nàng hết lần này đến lần khác nhìn Phó Thời đi ra ngoài đánh tang th·i tìm kiếm thức ăn cho nàng và con.
Nhưng làm một người bình thường, muốn đánh tang th·i nào có dễ dàng như vậy, mới một tháng, hắn đã gầy đi nhiều như vậy, cả người đều sắp thoát tướng.
Nàng sao có thể tin hắn đã ăn rồi chứ.
( Chương này hết )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận