Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1114: Vứt bỏ thân tể thú nhân a mẫu ( 10 ) (length: 3734)

Đem thú nhân tàn tật bị nguyền rủa hiến tế cho thần, thú thần sẽ không giáng tai họa xuống đầu bộ lạc này nữa.
Trong ký ức của nguyên chủ, Ân Âm tìm thấy trước kia bộ lạc Bạch Hổ cũng có con non tàn tật được sinh ra, cuối cùng đều bị hiến tế.
Ánh mắt Ân Âm đảo qua từng gương mặt mang đầy lòng căm phẫn kia.
Bởi vì ngu muội, cho nên lựa chọn đem con non vô tội đáng thương sống sờ sờ thiêu chết.
Bộ lạc như vậy, nàng cũng không cần thiết phải ở lại.
Cung nói: "Âm, con non kia ở đâu?"
Khóe môi Ân Âm cong lên một nụ cười châm chọc: "Thế nào, ngươi cũng muốn đem con tế thần? Ngươi chính là cha của nó."
Sắc mặt Cung trầm xuống, giọng nói nặng nề hơn: "Âm, ta cũng là thủ lĩnh bộ lạc Bạch Hổ, ta phải bảo vệ bộ lạc Bạch Hổ."
Ân Âm khẽ hừ một tiếng, không hề để ý, nàng biết Cung là kẻ lạnh tình lạnh tính.
"Vậy ngươi hãy bảo vệ bộ lạc của ngươi đi. Ta sẽ rời khỏi bộ lạc."
"Âm, ngươi có biết mình đang nói gì không? Ngươi là một giống cái thú nhân, rời khỏi bộ lạc thì làm sao có thể sinh sống?" Bởi vì Âm không nghe lời, tâm trạng Cung thật không tốt, hơn nữa Âm là bạn lữ của hắn, Cung vẫn có chút thích nàng.
"Sống thế nào là chuyện của ta, ta đã quyết định rời đi, sau này sống hay chết, cũng không cần ngươi phải bận tâm. Đúng rồi, trước khi rời đi, chúng ta hủy bỏ quan hệ bạn lữ đi."
Nói bình thường, giống cái thú nhân ở đại lục thú nhân sau khi kết làm bạn lữ với giống đực thú nhân cơ bản sẽ không hủy bỏ quan hệ, nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ.
Ân Âm không biết sau khi rời khỏi bộ lạc Bạch Hổ, liệu có thể gặp lại Cung hay không, nhưng nàng không muốn có bất kỳ liên quan gì với hắn nữa, hủy bỏ quan hệ bạn lữ là an toàn hơn.
"Không thể nào, Âm, ta là bạn lữ của ngươi, chúng ta cùng nhau lớn lên, ở bên nhau lâu như vậy." Cung nói với giọng trầm trọng, mang một chút đau lòng, phảng phất như một tấm chân tình bị Ân Âm phụ bạc.
Trên thực tế, Cung không thể chịu đựng được việc một người bạn lữ trước đây yêu hắn đến sống đến chết, lại dễ dàng nói ra muốn hủy bỏ quan hệ bạn lữ với hắn, còn muốn rời khỏi bộ lạc, hắn cảm thấy bị khiêu khích, từ trước đến nay là thủ lĩnh bộ lạc Bạch Hổ, hắn đã quen với việc ở trên cao, quen người khác nghe theo mình.
"Đúng, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, ngươi còn không phải tìm giống cái thú nhân khác sinh con cho ngươi." Ân Âm nhàn nhạt phản bác.
Cung nghẹn lời, lại nói: "Âm, ta là thủ lĩnh bộ lạc."
Ân Âm giơ tay lên, ý bảo hắn không cần nói nữa: "Ta đã quyết định rời đi, ta nghĩ các ngươi cũng không hy vọng ta ở lại đây. Dù sao, là mẹ của đứa con tàn tật, ta cũng là kẻ xui xẻo."
"Vậy ngươi rời đi đi." Cung còn muốn nói gì đó, Mị liền lên tiếng trước.
Những thú nhân khác cũng không hy vọng Ân Âm ở lại, cho nên nhao nhao phụ họa.
Cuối cùng, Cung không lay chuyển được tất cả thú nhân, đồng ý để Ân Âm rời đi.
Trước đó, hai người đã hủy bỏ quan hệ bạn lữ ở chỗ tế ti của bộ lạc.
Ân Âm về sơn động thu dọn thuốc bột đã làm xong, còn có một thanh cốt đao, sau đó rời khỏi bộ lạc.
Nàng phải nhanh chóng rời đi để tìm kiếm tiểu Ngân Hổ.
"Đã thông báo chưa?" Mị nhìn theo bóng lưng Ân Âm rời đi, nói với một thú nhân bên cạnh.
"Mị, ngươi yên tâm, thủ lĩnh bộ lạc lợn rừng đã biết." Thú nhân thấp giọng nói. "Vậy thì tốt." Khóe môi Mị cong lên một nụ cười.
Mị vốn cho rằng chuyện Ân Âm sinh con tàn tật có thể sẽ không giải quyết nhanh như vậy, nàng thậm chí đã nghĩ sẵn Ân Âm sẽ phải nhận lấy những gì.
Có thể nàng không ngờ rằng Ân Âm sẽ trực tiếp thừa nhận, còn hủy bỏ quan hệ bạn lữ với Cung, rời khỏi bộ lạc.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận