Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1180: Bất công nhị thai mụ mụ ( 9 ) (length: 3775)

"A." Ôn Sơ bị lão bà có chút hung ác trừng, lập tức ngậm miệng.
Hắn mặc dù yêu thương nhi tử, nhưng hắn cũng sợ vợ a.
"Thành Thành, biết sai lầm rồi sao?" Ân Âm hỏi.
Ôn Thành mắt đỏ bừng, thút thít: "Biết, biết rồi."
"Vậy có phải nên xin lỗi tỷ tỷ không?"
Ôn Thành quật cường mím môi, không trả lời.
Hắn không hiểu, trước kia mụ mụ đều đứng về phía hắn, nhưng bây giờ mụ mụ lại mắng hắn, còn muốn hắn xin lỗi tỷ tỷ.
Hắn không muốn xin lỗi.
Ân Âm cũng im lặng, nàng kiên nhẫn chờ Ôn Thành trả lời.
Không khí chợt trở nên ngưng trọng.
Lúc này, Ôn Ninh lên tiếng: "Mụ mụ, không cần đâu ạ."
Kỳ thật, Ôn Ninh không mong muốn gì nhiều, hôm nay mụ mụ có thể xem lại camera, tin tưởng nàng, nàng đã rất thỏa mãn.
Ân Âm lại lắc đầu, tiếp tục nhìn Ôn Thành: "Thành Thành, con có muốn xin lỗi không?"
Ôn Thành mới năm tuổi, lúc này tâm lý rốt cuộc sụp đổ, hắn mếu máo lớn tiếng nói: "Mụ mụ, mụ mụ không thương con, con ghét mụ mụ."
Nói xong, Ôn Thành chạy đi, trực tiếp chạy về phòng.
Ôn Sơ vội vàng định đuổi theo, bị Ân Âm ngăn lại: "Trước hết để cho nó ở trong phòng bình tĩnh một chút."
Ôn Sơ dù có chút lo lắng cho nhi tử, nhưng vẫn nghe lời lão bà.
Lúc này, hắn tựa hồ nhớ ra điều gì, khuôn mặt thanh tú hơi có chút xấu hổ, hắn nói với Ôn Ninh: "Ninh Ninh, thật xin lỗi, ba ba hiểu lầm con rồi."
Ôn Ninh chớp mắt, nước mắt rơi xuống.
Vừa rồi bị ba ba hiểu lầm, nàng không khóc, bây giờ lại không kìm được.
Trong lòng nàng kỳ thật vẫn rất tủi thân khi bị ba ba hiểu lầm.
Mà hiện tại, ba ba nói xin lỗi nàng, nỗi tủi thân của nàng cũng tan biến.
Ân Âm đuổi Ôn Sơ đi làm cơm.
Ôn Sơ lúc này đối mặt với nữ nhi, cũng có chút ngượng ngùng, vội vàng đi vào phòng bếp nấu cơm.
Ân Âm kéo Ôn Ninh ngồi xuống sofa.
"Ninh Ninh, con có trách ba ba mụ mụ không?"
Ôn Ninh "A" một tiếng, đáy mắt có chút mờ mịt.
Ân Âm xoa đầu nàng: "Con có trách ba ba mụ mụ, sau khi đệ đệ ra đời, liền không quan tâm đến con không?"
Ôn Ninh chấn động, nàng không ngờ mụ mụ lại nói chuyện này với mình.
Nói thật, chuyện này là điều Ôn Ninh không muốn nhắc đến trong mấy năm nay.
Nàng cúi đầu không trả lời, ngón tay có chút bất an vân vê gấu áo.
Thấy Ôn Ninh như vậy, Ân Âm liền biết Ôn Ninh có oán trách.
"Ninh Ninh, mụ mụ muốn xin lỗi con. Trước đây mụ mụ thật sự đã không quan tâm đến con, nhưng mụ mụ có một câu muốn nói với con."
Ân Âm nhìn tiểu cô nương, ánh mắt bình thản, giọng nói lại nghiêm túc chưa từng có: "Con và Thành Thành đều là bảo bối của ba ba mụ mụ, hai đứa đối với ba mẹ đều quan trọng như nhau."
Ôn Ninh tròng mắt hơi co lại, thật sao, quan trọng như nhau sao?
"Ninh Ninh, con còn nhớ lúc trước ba ba mụ mụ định sinh cho con một đệ đệ hoặc muội muội là vì sao không?"
Ôn Ninh đương nhiên nhớ.
Lúc đó, ba ba mụ mụ nói, trong nhà chỉ có mình nàng thì quá cô đơn, bọn họ hy vọng có thể có một đệ đệ hoặc muội muội bầu bạn với nàng.
Nếu là đệ đệ, sau này có thể bảo vệ nàng, nếu là muội muội, hai người có thể tâm sự, giúp đỡ lẫn nhau.
Ôn Ninh đã tin.
Lúc đó Ôn Ninh mới bốn năm tuổi, còn đang học mẫu giáo, nàng có đôi khi lại thấy, có một vài đứa trẻ hai ba tuổi đi theo sau lưng bạn học của nàng, ngọt ngào gọi ca ca tỷ tỷ, cùng nhau chia sẻ đồ ăn, cùng nhau đùa giỡn, Ôn Ninh nhìn mà rất hâm mộ. Nàng cũng muốn có một đệ đệ hoặc muội muội sẽ gọi nàng là tỷ tỷ.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận