Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 889: Sẽ khóc hài tử có đường ăn ( 43 ) (length: 3964)

Hai ngày sau, bên trong lăng núi, trước cổng trường học, một đám người đông nghịt, có cả người lớn và trẻ nhỏ.
Xa xa, có thể nhìn thấy một tấm giấy hồng lớn dán bên cạnh cổng trường, trên đó viết chi chít từng cái tên.
"Từ Từ, ngươi chờ ta ở đây, ta vào xem." Hôm nay là ngày công khai danh sách học sinh trúng tuyển.
Ân Âm vừa vặn có bệnh nhân, hai huynh đệ bèn tự mình đến.
Sợ người đông chen chúc sẽ làm đau Diệp Trình Từ, Diệp Trình Niệm không cho hắn đi vào.
Diệp Trình Từ gật đầu, tùy ý tìm một chỗ râm mát đứng, ánh mắt dõi theo bóng dáng ca ca, phảng phất cũng đi theo hắn cùng đi xem bảng.
Hắn tim đập thình thịch, vừa khẩn trương lại vừa thấp thỏm.
Không lâu sau, bóng dáng Diệp Trình Niệm chen ra khỏi đám người, Diệp Trình Từ đưa mắt nhìn khuôn mặt hắn, quan sát biểu tình trên đó.
Diệp Trình Niệm chạy chậm tới, mặt mày rạng rỡ, còn chưa chạy đến trước mặt Diệp Trình Từ, liền hô to: "Thi đậu rồi, Từ Từ, chúng ta đều thi đậu rồi."
"Tốt quá, ta không cần phải về quê làm ruộng nữa." Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Trình Từ sáng lên, tay phải nắm lại, theo bản năng đấm vào lòng bàn tay trái đang mở.
"A..." Một giây sau, hắn kêu lên một tiếng đau đớn.
Đau quá, nước mắt Diệp Trình Từ như muốn trào ra, Diệp Trình Niệm dở khóc dở cười, đây là vui quá hóa buồn sao?
. . .
Biết được hai đứa nhỏ đều thi đậu trường học trong lăng núi, Ân Âm cũng rất cao hứng, đóng cửa phòng khám bệnh, đưa hai người ra ngoài ăn tiệm.
Không sai, Ân Âm còn thuê một nơi nhỏ làm phòng khám bệnh, hành nghề y không giấy phép.
Thời đại này, còn chưa có các loại giám sát, phòng khám bệnh nhỏ mọc lên khắp nơi, cũng không có quy định gì về việc có giấy phép hay không.
Bất quá, đây cũng chỉ là kế hoạch tạm thời của Ân Âm, hiện giờ, nàng ban ngày vừa khám bệnh, vừa tự học, nàng dự tính khi có điều kiện sẽ đi thi lấy chứng chỉ bác sĩ chính quy, đến lúc đó có thể vào bệnh viện làm việc.
Dù sao trong tương lai không xa, phòng khám bệnh nhỏ không giấy phép sẽ bị dẹp bỏ, Ân Âm cũng không muốn lén lén lút lút mở, chi bằng vào bệnh viện lớn phát huy tài năng thì hơn.
. . .
Sáu năm sau.
Bệnh viện Đế Đô, khoa trung y, người ra kẻ vào tấp nập.
Trong văn phòng, một người phụ nữ mặc áo blouse trắng ngồi, đặt lòng bàn tay lên cổ tay bệnh nhân.
Từ cửa sổ văn phòng nhìn ra ngoài, có thể thấy đám người chen chúc, đó đều là những người đến tìm Ân Âm khám bệnh.
Sáu năm trôi qua, Ân Âm sớm không còn là vị bác sĩ vô danh ở trong căn phòng trọ đơn sơ, mở phòng khám bệnh nhỏ như trước kia.
Ban đầu ở khu Lăng Sơn được nửa năm, Ân Âm liền thông qua kỳ thi, lấy được bằng cấp bác sĩ, sau đó vào bệnh viện, ban đầu là thực tập sinh, nhưng bởi vì y thuật tốt, bệnh nhân đăng ký khám nàng cũng nhiều, rất nhanh liền được chuyển thành nhân viên chính thức.
Diệp Trình Niệm và Diệp Trình Từ có thành tích rất tốt, thời đại này còn có thể vượt lớp, cho nên trung học cơ sở, trung học phổ thông vốn dĩ phải học sáu năm, hai người lại học xong trong vòng bốn năm.
Hai năm trước, hai đứa nhỏ đều thi đậu đại học Đế Đô, cả nhà ba người đến Đế Đô, Ân Âm dùng số tiền tiết kiệm được trong những năm qua mua một căn chung cư.
Nàng cũng dựa vào thư giới thiệu, cùng y thuật cao siêu, vào bệnh viện Đế Đô, trực tiếp đảm nhiệm chức chủ nhiệm. Hai năm trôi qua, vị trí của nàng ở bệnh viện Đế Đô càng thêm vững chắc, việc nàng có y thuật tốt cũng khiến cho số người đăng ký khám nàng mỗi ngày rất nhiều.
"Mụ." Ân Âm vừa mới chẩn đoán xong cho một bệnh nhân, liền nghe thấy thanh âm quen thuộc.
Thiếu niên nhẹ nhàng đẩy cửa vào, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng đặt trên chốt cửa. Mặt mày tuấn tú phảng phất một tầng ôn nhuận, thanh âm trong trẻo, giàu từ tính.
"Niệm Niệm, con tan học rồi à?" Ân Âm lộ ra ý cười, chỉ chỉ ghế sofa bên cạnh.
Diệp Trình Niệm đem túi sách màu đen trên vai đặt xuống, ngồi xuống ghế sofa.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận