Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Chương 1223: Bất công nhị thai mụ mụ ( 52 )

Ngay lúc này, có một người lên tiếng.
Người phụ nữ lên tiếng trạc tuổi Ôn mẫu, xem ra trong đám người này vai vế khá cao, bất quá, Ân Âm quan sát được, Ôn mẫu không thích người này lắm.
"A Sơ, con dâu à, nghe nói con ở đế đô mở cái công ty gì đó, phía dưới có rất nhiều nhân viên, Tuấn Tuấn nhà ta tướng mạo khôi ngô, lại có văn hóa, năng lực cũng giỏi, hay là con tùy tiện an bài cho Tuấn Tuấn nhà ta một vị trí, làm trợ lý của con là được, không cần cao quá, nghe nói lương ở công ty trong thành phố các con đều cao, gọi là gì mà lương một năm trăm vạn, Tuấn Tuấn nhà ta không cần nhiều như vậy, con cứ mỗi tháng cho một vạn là được, nó đến bên cạnh con là để học hỏi..."
Trong lúc người phụ nữ này nói chuyện, những người phụ nữ khác không nói gì, nhưng đều chăm chú theo dõi tình hình bên này.
Bọn họ đều nhớ kỹ con dâu Ôn Sơ này là người mở công ty, tự mình làm bà chủ, tùy tiện sắp xếp cho con cháu trong nhà một chức vụ, tốt hơn nhiều so với việc bọn họ đến chúc Tết rồi lì xì.
Đương nhiên, cho rằng cũng có người thăm dò lên tiếng, nhưng đều bị từ chối, nhưng con người vốn luôn tham lam, bọn họ không muốn từ bỏ hy vọng.
Này nhé, nhìn thấy Trương Thúy Phượng hỏi, bọn họ cũng lập tức vểnh tai lên.
Chỉ cần con dâu Ôn Sơ an bài cho con trai út Trương Thúy Phượng vào công ty, thì nhà bọn họ khẳng định cũng có cơ hội.
Ân Âm còn chưa kịp biểu thị gì, Ôn Sơ khi nghe được những lời này, lập tức nhíu mày.
Hắn có chút hối hận, có lẽ năm nay không nên đưa vợ con về nhà.
Người trong nhà và họ hàng trong thôn thế nào, hắn năm sau càng rõ hơn năm trước, cớ sao phải để Ân Âm và đám trẻ chịu ấm ức.
Ngay khi Ôn Sơ định nói gì đó, một giọng nữ hơi the thé chợt cao giọng lên tiếng.
"Tôi nói Trương Thúy Phượng, ai cho cô mặt mũi mà nói những lời này, Ân Âm là con dâu tôi, không phải con dâu cô, con dâu tôi là mở công ty, không phải bố thí cho kẻ ăn xin, nếu ai tới cũng nói một câu muốn vào công ty, bảo nó sắp xếp, thì công ty Ân Âm chứa nổi sao? Còn mỗi tháng tùy tiện cho một vạn, ta nhổ vào, cô xem xem trong thôn có bao nhiêu người kiếm được một vạn một tháng, ngay cả những sinh viên đại học kia cũng không làm được, vậy mà Trần Tuấn kia cái bộ dạng suy sụp với trình độ sơ trung kia, nó có thể sao? Sao cô không nói nó có thể bay lên trời..."
Người nói chuyện là Ôn mẫu đang chống nạnh, mà Trương Thúy Phượng chính là em gái Ôn mẫu.
Ôn mẫu gả vào Ôn Gia thôn, còn Trương Thúy Phượng gả vào Trần Gia thôn sát vách.
Hai người là chị em cùng cha khác mẹ, bởi vì năm đó sau khi mẹ Ôn mẫu qua đời, ba bà liền tái hôn với một người phụ nữ đã ly hôn, cũng chính là mẹ kế Ôn mẫu, rất nhanh sau đó liền sinh ra Trương Thúy Phượng.
Ba Ôn mẫu rất yêu thương Trương Thúy Phượng, mà Trương Thúy Phượng cùng mẹ bà ta lại rất giỏi làm bộ làm tịch, khiến cho ba Ôn mẫu ngày càng xa cách Ôn mẫu, người con gái lớn này.
Ôn mẫu vốn dĩ đối với loại người mẹ kế này liền mang theo sự bài xích bẩm sinh, lại thêm mẹ kế cùng em gái giả dối, liền càng thêm chán ghét.
Khi còn nhỏ, hai chị em không biết đã bộc phát bao nhiêu lần mâu thuẫn.
Mà nguyên nhân khiến cho mâu thuẫn của bọn họ một lần nữa bộc phát kịch liệt, chính là vào lúc Ôn mẫu đang quen đối tượng, thời điểm đó, Ôn mẫu và một chàng trai tuấn tú trong thôn quen nhau, lúc ấy đã nhận sính lễ, cũng sắp kết hôn, nhưng hết lần này tới lần khác Trương Thúy Phượng lại quyến rũ người anh rể tương lai này, hai người tại chỗ bị Ôn mẫu bắt gian, sau chuyện đó, người đàn ông kia còn tự xưng Trương Thúy Phượng là chân ái của hắn, khăng khăng muốn từ hôn với Ôn mẫu.
Bởi vì lúc đó ba Ôn mẫu bất công, cuối cùng chuyện này chỉ có thể là Ôn mẫu chịu thiệt thòi, Trương Thúy Phượng gả cho người đàn ông kia, còn Ôn mẫu thì gả cho Ôn phụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận