Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 312: Bệnh tự kỷ nhi đồng mụ mụ ( 10 ) (length: 3713)

Mộc Mộc muốn ở cùng bọn họ, tình huống của hắn đặc biệt, bọn họ cần thiết phải hiểu rõ ràng.
Ân Âm dùng tốc độ nhanh nhất nấu cơm, canh trứng gà, còn có một món ba kích đậu xào thịt, đặt ở trên bàn có thể ăn được.
Lúc này, Cố Thế An đã ôm Cố Gia Mộc ra ngoài.
"Mộc Mộc, ăn cơm." Ân Âm gọi.
Cố Thế An đặt Cố Gia Mộc lên ghế dành cho trẻ em, Cố Gia Mộc không trả lời Ân Âm, tầm mắt dừng lại ở trên bàn ăn, trong các món ăn.
Hắn dùng bàn tay nhỏ bé cầm lấy thìa, múc một ngụm canh trứng gà, bỏ vào trong miệng, tâm tình nôn nóng bất an ban đầu dường như được trấn tĩnh lại một cách kỳ diệu nhờ ngụm canh trứng gà này.
Ân Âm và Cố Thế An liếc nhau, cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Ân Âm nhìn chăm chú Cố Gia Mộc.
Tiểu gia hỏa lặng yên ăn cơm, dưới mái tóc xoăn xõa tung, lông mi thon dài, đôi mắt to như hạt nho đen láy dừng ở trên các món ăn, hắn ăn rất nghiêm túc, toàn tâm toàn ý, phảng phất lúc này trừ việc ăn cơm ra, không có bất kỳ chuyện gì khác có thể quấy rầy hắn.
Gương mặt vốn có chút bầu bĩnh của trẻ con phồng lên, giống như một chú chuột hamster đáng yêu, nếu như, nếu như trên mặt hắn không dán băng dán cá nhân thì càng tốt.
Là sự kết hợp ngũ quan của Cố Thế An và Ân Âm, tướng mạo của Cố Gia Mộc không thể nghi ngờ là rất tuấn tú.
Vì vội vàng, Ân Âm chỉ làm cơm tối cho Cố Gia Mộc, Cố Thế An lại đi vào phòng bếp, làm phần của hắn và Ân Âm.
Cố Thế An nấu cơm rất thành thạo, Cố Gia Mộc còn chưa ăn xong, hắn đã làm xong cơm cho hắn và Ân Âm, còn làm một món canh cá.
Canh cá không tanh, rất thơm ngon.
Ân Âm ăn cơm, trầm mặc một lúc, cầm lấy thìa, múc một muỗng canh cá, thổi thổi rồi đưa tới bên miệng Cố Gia Mộc, dịu dàng nói: "Mộc Mộc, mẹ đút con uống canh."
Cố Gia Mộc lúc này đang múc một muỗng cơm, chuẩn bị bỏ vào miệng, nhưng chiếc thìa đựng canh của Ân Âm đang ở bên miệng hắn.
Cố Gia Mộc không ngẩng đầu, cũng không nhìn Ân Âm, động tác dừng lại, mặt nhỏ không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ là đầu lông mày hơi hơi nhíu lại, tựa như sắp mất kiên nhẫn.
Hắn mím môi, không nói một lời.
Ân Âm cầm thìa, tay hơi hơi cứng đờ, nhìn chăm chú Cố Gia Mộc không nhúc nhích, tim không khỏi nhói đau.
"Âm Âm. . ." Cố Thế An ở một bên xem, có chút đau lòng.
Ân Âm chớp chớp mắt, làm bộ định thu thìa lại, nàng tự an ủi mình: "Không có việc gì, là ta quá. . ." Quá nóng vội.
Nàng khó chịu, không phải vì Cố Gia Mộc không lên tiếng cự tuyệt, vì nàng biết, nếu như có thể lựa chọn, hắn cũng không muốn, nhưng hắn không có cách nào, hoặc giả nói hắn không khống chế được.
Nàng thật sự không trách hắn, nàng chỉ trách chính mình.
Nhưng vào lúc này, Cố Gia Mộc vốn ẩn ẩn có chút bực bội, lại hơi hơi mở ra miệng nhỏ.
Ân Âm nhìn thấy một màn này, hoảng sợ, bối rối.
Nàng run rẩy một hồi lâu, cuối cùng mới tại Cố Thế An nhắc nhở, đưa chiếc thìa đựng canh vào trong cái miệng nhỏ kia.
Nhìn thấy Cố Gia Mộc ngậm miệng nhỏ lại, uống hết canh, Ân Âm mừng rỡ như điên.
Nàng suýt chút nữa vui đến phát khóc.
Ân Âm lại lấy hết dũng khí, đút thêm mấy muỗng.
Cố Gia Mộc mặc dù đều không có nhìn nàng, nhưng là đều ăn.
"Được rồi, em cũng tự mình ăn đi." Cố Thế An nói.
"Ừm." Ân Âm vừa ăn cơm, vừa nhìn tiểu gia hỏa đang ngoan ngoãn ăn cơm, mặt mày càng thêm dịu dàng, nàng vốn dĩ là người con gái vô cùng ôn nhu như nước, lúc này càng thêm dịu dàng động lòng người.
Ăn cơm xong, Ân Âm bật ti vi lên, đặt Cố Gia Mộc ở trên ghế sofa.
"Mộc Mộc, con có muốn xem phim hoạt hình không?" Ân Âm chuyển kênh ti vi đến kênh có nhiều phim hoạt hình, bên trong đang chiếu «Dê Vui Vẻ và Sói Xám».
Nhưng, Cố Gia Mộc chỉ là rũ mắt xuống, chơi viên bi phát sáng, không có xem ti vi.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận