Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1185: Bất công nhị thai mụ mụ ( 14 ) (length: 4077)

Mặc dù đời trước Ôn Thành rất đáng hận, hoặc giả có thể nói hắn là đầu nguồn tạo thành bi kịch cả đời của Ôn Ninh.
Nhưng hiện tại Ôn Thành mới năm tuổi.
Không phải Ân Âm thánh mẫu tâm tràn lan, mà là nàng cảm thấy, kỳ thật t·r·ẻ c·o·n khi mới sinh ra, tựa như là một tờ giấy trắng, mà người đầu tiên bôi lên trên tờ giấy trắng đó chính là cha mẹ.
Cha mẹ cho tờ giấy trắng màu sắc gì, tờ giấy trắng chính là màu sắc đó.
Cho nên, sự giáo dưỡng của cha mẹ rất là quan trọng.
Mà đời trước, sở dĩ Ôn Thành trở nên xấu xa, nguyên nhân có không ít, có đến từ sự dung túng của cha mẹ, không khí không tốt của trường học, người thân châm ngòi giật dây.
Hiện tại Ôn Thành đã bắt đầu phát triển theo hướng hư hỏng này, nhưng Ân Âm tin tưởng, dưới sự "phá vỡ" bằng thủ đoạn độc ác của nàng, Ôn Thành sẽ thay đổi.
Lúc này, tiểu nam hài đang trốn trong phòng tức giận không biết vì sao, nhưng sống lưng có chút phát lạnh.
Còn có chính là không thể xem nhẹ Ôn Ninh, nàng cùng Ôn Sơ cũng không thể bất công nữa.
Con gái, con trai, đều là bảo bối của bọn họ.
Còn có công ty của nguyên chủ, lần này có nàng ở đây, nàng nhất định có thể tránh được âm mưu, thậm chí phản công trở lại. Cũng có nghĩa là, công ty sẽ không phá sản.
Về phần Ôn Sơ. . .
Ôn Sơ xác thực là kẻ "ăn cơm mềm", tiểu bạch kiểm, chỉ có một gương mặt tuấn mỹ, khí chất thanh nhã u buồn, lại chẳng làm nên trò trống gì, trừ vẽ tranh, nấu cơm ra, làm cái gì cũng không được.
Nhưng Ôn Sơ hắn là thật lòng yêu thê tử, nếu không, hắn đã không thức đêm ngày làm công khi thê tử phá sản, gánh vác món nợ khổng lồ.
Lúc đó Ôn Sơ cũng không già, mặt cũng bảo dưỡng rất tốt, hắn hoàn toàn có thể tìm một nữ nhân khác "ăn cơm mềm", nhưng hắn đã không làm như vậy.
Chỉ riêng một điểm này, Ân Âm đã có ấn tượng không tệ đối với hắn.
Nhưng trọng nam khinh nữ, bất công với Ôn Thành, không phân biệt tốt xấu oan uổng con gái, điểm này là không được, cho nên, cần phải sửa.
. . .
Sau khi bảo Ôn Ninh đi làm bài tập, Ân Âm đi phòng bếp.
Trong phòng bếp, nam nhân thân cao chân dài, mặc quần màu đen, áo len màu trắng đang nấu cơm.
Ống tay áo len bị hắn kéo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc trắng nõn.
Tạp dề màu lam quải ở trước ngực, một sợi dây lưng nhỏ nhắn t·r·ó·i c·h·ặt vòng eo thon gầy của hắn, tạo thành một chiếc nơ con bướm.
Ôn Sơ mặc dù nhìn gầy gò, nhưng hắn mỗi ngày đều chú trọng rèn luyện, là kiểu người mặc quần áo trông gầy, cởi quần áo ra lại có t·h·ị·t.
Ân Âm đến gần quan sát, nam nhân đang xào rau, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Ân Âm tới, đáy mắt lộ ra một chút chột dạ, rõ ràng còn xấu hổ vì việc vừa mới oan uổng con gái, bị thê tử răn dạy.
"Buổi tối chúng ta tâm sự nhé?" Khóe môi Ân Âm thoáng ánh lên ý cười nhàn nhạt.
Ôn Sơ "a" một tiếng, gương mặt thanh tú, lông mày hơi nhíu lại, động tác xào rau trên tay không ngừng, lại nhỏ giọng khẩn cầu: "Có thể hay không không trò chuyện, buổi tối ta còn muốn vẽ một bức tranh."
Ân Âm ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem?"
Ôn Sơ lập tức mím chặt cánh môi, ngậm miệng, chỉ là vẻ mặt rất ủy khuất.
Rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành, lại lộ ra vẻ mặt đáng thương, rất giống như bị Ân Âm ức h·i·ế·p thảm thương.
"Đúng rồi, ngươi có biết ngày mai là ngày gì không?" Ân Âm hỏi.
Ôn Sơ cầm cái muỗng nhỏ, bỏ muối vào đồ ăn, trong đôi mắt trong trẻo lộ ra vẻ mờ mịt, ngày mai là ngày gì?
Ôn Sơ lập tức bắt đầu hồi ức.
Là sinh nhật của lão bà?
Sinh nhật của hắn?
Ngày kỷ niệm kết hôn?
Ngày kỷ niệm quen biết?
Ngày kỷ niệm lần đầu tiên hôn nhau?
. . .
Trong đầu hiện ra rất nhiều khả năng, đều bị Ôn Sơ phủ định.
Ôn Sơ là người có cảm giác nghi thức đặc biệt mạnh mẽ, đặc biệt là đối với thê tử, hắn luôn có thể nhớ rõ ràng các loại sinh nhật, ngày kỷ niệm, sau đó tặng chút quà mọn, tạo sự bất ngờ. Tóm lại là một người đàn ông ôn nhu tri kỷ.
Ôn Sơ: Ta là một kẻ "ăn cơm mềm" rõ ràng, lão bà, nuôi ta nhé A_A ( chương này kết thúc )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận