Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 414: Hùng thái tử hoàng hậu nương thân ( 49 ) (length: 3713)

"Nhưng gia cảnh của bọn họ nghèo khó, cung cấp cho một đứa trẻ đi học đã gian nan như vậy, huống chi là bốn đứa. Ba người huynh trưởng nhường cơ hội đi học cho đệ đệ, còn bản thân họ thì lựa chọn theo nghiệp cày ruộng, lao động như cha chú của mình."
Nói đến đây, Ân Âm không nói tiếp nữa.
Tiêu Thần cũng trầm mặc, nhìn một màn trước mặt, vẫn luôn chăm chú, không biết đang suy nghĩ gì.
"Đi thôi, chúng ta đến nơi khác xem thử."
Ân Âm dẫn hắn đến một nơi khác, trùng hợp đi qua một nhà mấy người trong thôn đó.
Vừa hay thiếu niên dưới gốc cây mang một bình nước đến, gọi mọi người đến uống, mấy người liền từ trong ruộng đi lên.
"Thế nào rồi, tiểu đệ, hôm nay tiên sinh dạy nội dung đã học được chưa?" Một thiếu niên từ trong ruộng đi lên đưa ấm nước cho lão phụ thân, ánh mắt lại nhìn về phía tiểu đệ đang cõng muội muội đọc sách dưới tàng cây.
Đại khái là bởi vì thường xuyên lao động ngoài đồng, dãi gió dầm mưa, nên làn da hắn rất đen.
Nhưng Tiêu Thần liếc mắt nhìn qua, lần đầu tiên nhìn thấy là đôi mắt trong suốt của hắn.
Tiểu đệ kia nói: "Ân, ta đọc thuộc rồi."
"Vậy tiểu đệ, tối về ngươi phải dạy cho bọn ta đấy."
"Đúng, đúng vậy."
Mấy người huynh trưởng khác liên tục phụ họa, đến nước cũng quên uống.
Đại khái là thật sự vui, bọn họ cười đến rạng rỡ, trong miệng lộ ra hàm răng trắng đều, trông thật ngốc nghếch.
Lão hán kia dựa vào động tác uống nước, lặng lẽ lau khóe mắt, hốc mắt hơi ửng hồng.
Tiêu Thần xem một màn này, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hắn có chút không dám xem tiếp nữa, trong lòng chợt có chút bất an, vội vàng đi nhanh mấy bước, thậm chí vượt lên trước Ân Âm.
Ân Âm lại dẫn hắn đi đến trường tư thục.
"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. . ."
Tư thục đơn sơ, còn chưa đến gần, liền nghe được thanh âm đọc sách non nớt mà lanh lảnh.
Ân Âm nói: "Thôn trang này tên là Liễu Gia thôn, hơn một trăm năm trước, có một vị tiến sĩ, Liễu tiến sĩ cảm thấy việc đọc sách không dễ dàng, vì giúp đỡ tộc nhân, đã đặc biệt bỏ tiền xây dựng trường tư thục này, trường tư thục này đã có lịch sử hơn một trăm năm."
Tiêu Thần đánh giá, dễ dàng nhìn thấy những dấu vết tu sửa, thông qua những dấu vết đó, phảng phất nhìn thấy cảnh tượng hơn một trăm năm trước.
"Liễu tiến sĩ xây trường tư thục, mua đất đaiền sản, chính là muốn để cho đám trẻ Liễu Gia thôn, ngoài việc cày ruộng như các huynh đệ, có thêm một con đường khác. Không có thiên phú đọc sách, thì có thể học biết chữ, học tính toán, sau này ra ngoài có thể làm tiên sinh thu chi cũng rất tốt. Có thiên phú đọc sách, thích đọc sách, thì tranh thủ có thể thi đỗ công danh, không chỉ có bản thân công thành danh toại, áo gấm về làng, mà còn có thể báo đáp tộc nhân."
Môi mỏng của Tiêu Thần mím thật chặt, nắm đấm nắm thật chặt, gương mặt đỏ lên, không biết vì sao, hắn chợt có một loại xúc động muốn bỏ đi, bởi vì trong lòng dâng lên cảm giác hổ thẹn nồng đậm.
Hắn đứng ở ngoài cửa sổ, dễ dàng thấy được tình huống bên trong tư thục.
Tiên sinh ở phía trên dẫn đọc, đám trẻ con gật gù đắc ý đọc theo.
Đọc một đoạn xong, tiên sinh dừng lại, hài lòng nói: "Không sai, không sai. Các ngươi phải nhớ kỹ, đọc sách có thể khai sáng trí tuệ, đọc sách có thể làm sáng tỏ đạo lý, đọc sách có thể chữa bệnh ngu dốt, đọc sách có lẽ thực sự buồn tẻ, nhưng trong sách có đại trí tuệ, tri thức sẽ là một ngọn đèn sáng, chỉ dẫn phương hướng tương lai cho các ngươi. . ."
Một đoạn văn của lão tiên sinh, dường như tiếng sấm, ầm ầm đánh vào ngực Tiêu Thần, cũng khiến cho đầu óc hắn một trận choáng váng.
Cho đến khi trở về, ngồi trong xe ngựa, Tiêu Thần vẫn thật lâu không thể quên được.
Rời khỏi Liễu Gia thôn, xe ngựa lọc xọc trở về, trong xe ngựa, Tiêu Thần nhắm mắt, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận