Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 133: Mù đồng ly dị mụ mụ (length: 4213)

Ân Âm dừng một chút, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai: "Còn về mười vạn khối tiền kia, sao nào, ngươi cảm thấy để cho ta nhường chỗ cho tiểu tam và con riêng của ngươi, mười vạn khối là đủ sao? Ngươi đang bố thí cho ăn mày à? Ta muốn một trăm hai mươi vạn." Đây là số tiền mà luật sư Vương dựa vào những sai lầm của Trình Trấn Bình, cùng với tài sản đứng tên hắn dự tính, Ân Âm có thể phân chia được.
"Cái gì!" Ân Âm vừa nói ra những lời này, Trình Trấn Bình kinh ngạc vô cùng, lại cảm thấy thật đáng sợ, "Ân Âm, ngươi đúng là 'công phu sư tử ngoạm'." (câu này có thể hiểu là công phu đòi hỏi quá đáng)
Ân Âm giơ ngón trỏ lên lắc lắc: "Không không không, ta đây là lấy lại những thứ thuộc về ta, hơn nữa sau này ngươi còn phải thanh toán phí nuôi dưỡng Hi Hi đến năm mười tám tuổi."
"Chuyện này là không thể nào." Trình Trấn Bình không chút do dự phủ nhận.
Dù sao ở Khanh Khẩu thôn, mười vạn đã là một số tiền rất lớn.
"Ân Âm, ngươi đừng có lòng tham không đáy." Vốn dĩ hắn còn có chút áy náy, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn chán ghét Ân Âm, nghĩ đến điều gì đó, hắn nói, "Ta có chuyện quên chưa nói cho ngươi, chúng ta là anh em họ, chúng ta kết hôn là thuộc về cận thân kết hôn. Cận thân kết hôn thì không làm được giấy tờ. Cho nên ngươi không có quyền lợi phân chia tài sản của ta." Trình Trấn Bình không hiểu rõ luật hôn nhân, chuyện này là do Lương Hân nói cho hắn biết.
Ân Âm cười khẽ một tiếng: "Ta không phải đang thương lượng với ngươi, ta đang thông báo cho ngươi. Ta cho ngươi hai ngày để suy nghĩ, nếu như ngươi không đồng ý, ta sẽ kiện ngươi ra tòa. Ngươi cũng đừng quên, ngươi đã vượt quá giới hạn, có hai đứa con lớn như vậy là sự thật, ngươi là người sai, mười năm trôi qua, thêm một đứa trẻ, ngươi nghĩ không mất một đồng nào, cũng phải xem tòa án có đồng ý hay không, huống hồ..." Ân Âm dừng một chút, khóe môi cong lên một tia lạnh lùng, "Ngươi không sợ ta kiện ngươi tội xâm hại tình dục sao? Dù sao chúng ta không phải là quan hệ hôn nhân."
Những lời này của Ân Âm trực tiếp khiến Trình Trấn Bình chấn động.
Hắn nheo mắt lại, nhìn từ trên xuống dưới người phụ nữ trước mặt.
Vẻ bề ngoài vẫn như cũ, dù ngũ quan vẫn vậy, nhưng làn da đã thô ráp, vàng như sáp, dáng người cũng trở nên mập mạp.
Nhưng biểu cảm trên mặt, ánh mắt lại hoàn toàn khác.
Mặc dù mấy năm nay, số lần hắn trở về ngày càng ít, dù có trở về, cũng không ở cùng Ân Âm nhiều, nhưng trong ký ức của hắn, người em họ này của hắn, vẫn luôn là một bộ dáng vâng vâng dạ dạ, trong đôi mắt nhìn về phía hắn, không nói là tràn đầy thâm tình, nhưng cũng mang theo sự ỷ lại và chờ đợi của người vợ đối với chồng.
Mà hiện tại.
Nàng thay đổi hoàn toàn so với trước kia, không còn vâng vâng dạ dạ, mà trở nên sắc sảo, nhanh mồm nhanh miệng, trong đôi mắt nào còn chút tình ý nào, chỉ có sự lạnh lùng và bạc bẽo.
Hơn nữa, trước kia Ân Âm không có học thức, chỉ là một người phụ nữ quê mùa không biết chữ, vậy mà hiện tại, nàng lại có thể nói ra chuyện kiện tụng, dù cho hôn nhân của họ vô hiệu, vẫn muốn phân chia tiền của hắn.
Người phụ nữ trước mắt, xa lạ vô cùng, phảng phất như đã đổi thành một người khác, vì sao? Chẳng lẽ có người bày mưu cho nàng, chẳng lẽ hắn nói muốn ly hôn, đã kích thích đến nàng, khiến cho nàng biến thành bộ dạng như bây giờ.
Nhìn người trước mắt với vẻ mặt lạnh nhạt, Trình Trấn Bình biết, chuyện ly hôn phân chia tài sản này, e rằng không dễ dàng lừa gạt.
-
Trình Hi yên lặng ngồi trong phòng, có lẽ bởi vì bên ngoài không ồn ào, đóng cửa lại nên Trình Hi cũng không nghe thấy nhiều âm thanh.
Hắn ngồi trên giường, vẻ mặt có chút lo lắng, mi tâm hơi nhíu lại.
Hắn có chút bất an, lo lắng mẹ sẽ bị bắt nạt.
Bởi vì trong ký ức chín năm nay, mẹ vẫn luôn nghe lời ba, vậy hiện tại thì sao, ba trở về, mẹ sẽ không thay đổi ý định chứ, sẽ không, sẽ không không cần hắn chứ.
Trình Hi ngồi ở mép giường, sống lưng thẳng tắp, yên tĩnh lại có chút nhu thuận khiến người ta đau lòng, hàng mi dài rũ xuống, hai bàn tay nhỏ nắm chặt vào nhau.
Hắn muốn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nhưng lại nhớ tới phải nghe lời mẹ.
Ngay lúc này, cửa mở ra, Trình Hi nghe được âm thanh, vội vàng đứng dậy.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận