Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1142: Vứt bỏ thân tể thú nhân a mẫu ( 38 ) (length: 3953)

Ân Âm cuối cùng vẫn là h·u·ng ·á·c hạ quyết tâm buông tay.
Nàng tiến lên ôm lấy hai đứa nhỏ.
Dưới ánh mắt dõi theo của Ân Âm, Chúc Chúc và Nha Nha ôm theo niềm tin nhất định phải hóa hình, bước vào kết giới Viêm Hàn sơn.
Chúc Chúc và Nha Nha khát vọng được hóa hình.
Đương nhiên, ban đầu, chúng nó không muốn bị người khác coi như tai họa mà chán gh·é·t những đứa con non t·à·n t·ậ·t.
Sau này, chúng nó không để ý đến ánh mắt của những thú nhân khác.
Bởi vì chúng nó biết, Ân Âm, a mẫu/di di này sẽ không gh·é·t bỏ chúng nó.
Nhưng chúng nó vẫn khát vọng được hóa hình.
Hóa hình, chúng nó có thể biến thành hình người giống như a mẫu/di di?
Hóa hình, chúng nó có thể tự do thay đổi giữa hình thú và hình người, có thể trở nên càng thêm cường đại.
Chỉ có trở nên cường đại hơn, chúng nó mới có thể bảo vệ những người mình muốn bảo vệ.
Vì thế, cho dù biết rõ phía trước nguy hiểm trùng trùng, cơ hồ tất cả những con non tiến vào Viêm Hàn sơn đều c·h·ế·t, nhưng chúng nó vẫn không hề do dự.
Thế giới này, trước nay đều là khôn s·ố·n·g mống c·h·ế·t, kẻ thích nghi mới có thể sinh tồn.
Thế giới này, trước nay đều không công bằng.
Thú con non t·à·n t·ậ·t thiếu hụt, thú nhân bên ngoài hiểu lầm về chúng nó, định sẵn việc chúng nó muốn được như người khác, hoặc giả mạnh hơn người khác, cần phải nỗ lực cái giá càng lớn.
Mà bên trong Viêm Hàn sơn, tồn tại những thử th·á·c·h đối với chúng nó.
Mà thử th·á·c·h đầu tiên, đã bắt đầu ngay từ khi Chúc Chúc và Nha Nha đặt chân lên Viêm Hàn sơn.
Bốn móng vuốt của tiểu ngân hổ giẫm trên mặt đất, nhiệt độ nóng rực xung quanh làm cho nó vốn đã cảm thấy nóng b·ứ·c bởi lớp lông dày, mồ hôi không ngừng chảy xuống.
Nó không rảnh lau mồ hôi, cẩn t·h·ậ·n quan s·á·t những biến đổi xung quanh, tìm k·i·ế·m bất kỳ thực vật nào có khả năng là hóa hình thảo.
Trải qua một năm được Ân Âm cho ăn, tiểu ngân hổ đã trở nên cường tráng hơn rất nhiều, giờ đây nó đã bảy tuổi, có chiều dài một mét.
Lúc này nó, không còn vẻ hồn nhiên thường ngày khi ở trước mặt Ân Âm, đôi mắt màu bạc trong veo mà kiên định.
Tiểu ngân hổ vừa mới đi được vài bước, liền nghe thấy âm thanh của a mẫu từ phía sau.
Nó quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên, a mẫu đứng ở đó.
Tiểu ngân hổ hơi kinh ngạc, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ chạy tới, rất là nghi hoặc.
"Ngao ô." A mẫu, a mẫu, sao ngươi lại đi vào, không phải nói là đợi ta và Nha Nha ở bên ngoài sao?
Giống cái thú nhân đứng ở trên cao nhìn xuống tiểu ngân hổ trước mắt, ánh mắt lạnh lùng mang vẻ chán gh·é·t, lạnh nhạt nói: "Ta tới mang ngươi ra ngoài."
Tiểu ngân hổ chớp chớp mắt.
"Ngao ô." Tại sao vậy? Chúc Chúc không ra ngoài, Chúc Chúc muốn tìm hóa hình thảo, muốn biến thành người.
Tiểu ngân hổ nhìn ánh mắt của a mẫu, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Nó nhớ đến trong con ngươi của a mẫu khi nhìn nó, luôn luôn tràn đầy ôn nhu, làm nó cảm thấy rất ấm áp, tựa như ánh nắng trong mùa tuyết vậy.
Nhưng tại sao bây giờ a mẫu lại nhìn nó như vậy, giống như tùy thời có thể vứt bỏ nó.
Chúc Chúc bất giác dâng lên một nỗi sợ hãi.
Tiểu ngân hổ tiến lên phía trước hai bước, muốn đưa móng vuốt ra giống như trước đây đụng đụng chân a mẫu, làm nũng.
Không ngờ, giống cái thú nhân tránh ra, còn đá nó một cái.
Hoàn toàn không đề phòng, tiểu ngân hổ cứ như vậy bị đá văng ra, cả người bay ngược hơn một mét, ngã trên mặt đất.
Tiểu ngân hổ không màng đến cơn đau trên người, nó ủy khuất nhìn giống cái thú nhân, khẽ "Ngao ô" mấy tiếng, âm thanh vội vàng mà đáng thương.
A mẫu, a mẫu, ngươi làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không, hay là Chúc Chúc làm sai điều gì?
Giống cái thú nhân ánh mắt không có một chút cảm xúc, miệng thốt ra những lời lạnh lùng vô tình.
"Một đứa con non t·à·n t·ậ·t mang đến tai họa, ngươi có tư cách gì đến gần ta, một đứa con non t·à·n t·ậ·t không cần thiết, có tư cách gì dùng hóa hình thảo."
( Chương này hết )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận