Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Chương 1572: Gây dựng lại gia đình mụ mụ ( 28 )

Ba của bọn chúng không có đánh bọn họ, nhưng ba nói, cho dù bọn họ có đuổi Ân Âm đi chăng nữa, thì hắn vẫn sẽ tìm mẹ kế cho bọn họ.
Nếu như ở cùng Ân Âm, hắn sẽ không cùng Ân Âm sinh thêm con, nhưng nếu cùng mẹ kế khác, hắn chắc chắn muốn sinh thêm con trai.
Chỉ riêng thái độ này đã dọa cho Chu Xuyên và Chu Châu sợ hãi.
Bởi vì bọn họ nghĩ đến Vệ Đình.
Vệ Đình vốn dĩ sống cùng cha ruột, chẳng phải cũng vì cha ruột và mẹ kế có con, cho nên mới không muốn Vệ Đình sao?
Nếu như bọn họ đuổi Ân Âm đi, ba và mẹ kế khác lại sinh con, vậy bọn họ sẽ không còn là đứa con mà ba yêu thương nhất, cho dù bọn họ không bị cha ruột đuổi đi như Vệ Đình, nhưng chắc chắn sẽ không được yêu thương nhiều như trước.
Bọn họ sợ hãi điều đó.
Cho nên chẳng thà cứ để Ân Âm ở lại trong căn nhà này, chí ít bọn họ không sợ Ân Âm và Vệ Đình, ba cũng sẽ không có thêm đứa con nào khác, người mà ba yêu nhất vẫn là bọn họ.
Vì thế, bọn họ thỏa hiệp.
Nhưng thỏa hiệp là một chuyện, không cam lòng lại là một chuyện khác.
Hôm sau, Chu Dật xin nghỉ cho Chu Xuyên và Chu Châu, mang bọn họ cùng Ân mẫu cùng nhau đến bệnh viện, tính toán xin lỗi Ân Âm và Vệ Đình.
Nhưng khi đến bệnh viện, mới phát hiện hôm qua Vệ Đình đã xuất viện, bọn họ đã rời đi.
"Ân Âm, con bé này, xuất viện sao không về nhà chứ."
Ân mẫu mắng.
Chu Dật lại nghĩ đến việc hôm qua Ân Âm nói muốn dọn ra ngoài ở riêng, thái độ của Ân Âm rất cường ngạnh, làm cho sắc mặt Chu Dật khó coi.
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Ân Âm.
Lúc này Ân Âm và Vệ Đình đang ở bên ngoài.
Ngược lại, nàng không hề cố ý không nghe điện thoại của Chu Dật.
"Em đang ở đâu, rời khỏi bệnh viện sao không nói với ta một tiếng. Ta mang hai đứa nhỏ tới để xin lỗi em và Vệ Đình."
"Không cần. Anh cứ suy nghĩ kỹ càng việc ly hôn đi. Đương nhiên cho dù anh hiện tại không có ý định ly hôn cũng không sao, ở riêng hai năm cũng có thể đệ đơn xin ly hôn. Chờ anh nghĩ đến việc muốn ly hôn rồi hãy liên hệ với ta."
Ân Âm không nói nhiều với hắn, cúp máy.
Chu Dật cầm điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
"Mẹ ơi, chúng nó đáng yêu quá !"
Vệ Đình nhìn những chú chó con rực rỡ muôn màu trước mắt, đôi mắt sáng long lanh.
Lúc này, bọn họ đang ở trong một cửa hàng thú cưng.
Hôm nay, Ân Âm mang con trai tới, chính là vì muốn mua cho hắn một chú chó con.
Trẻ con một mình vẫn là quá cô đơn, cho dù có nàng ở bên cạnh, nàng vẫn cảm thấy không đủ.
Theo ký ức của nguyên chủ, nàng biết khi còn nhỏ Vệ Đình rất thích chó con, cũng được chó con yêu thích, khi còn nhỏ đã từng mập mờ bày tỏ ý muốn nuôi chó, nhưng Vệ An không thích chó, cho nên đã cự tuyệt.
Sau đó, nguyên chủ và Vệ An ly hôn, Vệ Đình rơi vào cảnh gia đình tan vỡ, bị xem như vật vướng víu, ném qua ném lại, càng không có tâm tư, cũng không có năng lực nuôi một chú chó con.
Nhưng hiện tại, Ân Âm muốn thỏa mãn nguyện vọng nhỏ này của hắn.
Trong cửa hàng thú cưng, nhân viên cửa hàng tỏ ra rất nhiệt tình với hai mẹ con trước mắt, đặc biệt là cậu bé.
Một cậu bé chưa đến mười tuổi, mặc dù trông có chút gầy yếu, nhưng dáng vẻ lại tinh xảo, môi hồng răng trắng, mặc bộ quần yếm màu xanh lam, chân mang giày, bởi vì trên đầu vẫn còn băng gạc, Ân Âm đội cho hắn một chiếc mũ nhỏ.
Cậu bé rất ngoan, được mẹ dắt tay, không chạy loạn, không nhảy nhót lung tung.
Đôi mắt trong veo, vừa ngoan ngoãn lại vừa dịu dàng, nhìn thôi đã khiến người ta bất giác yêu thích.
Cân nhắc đến việc đầu của cậu bé bị thương vẫn chưa hoàn toàn lành, Ân Âm không muốn trì hoãn thêm, mua xong chó con sẽ lập tức rời đi.
"Đình Đình, con xem xem, thích chú chó con nào, chúng ta sẽ mua về nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận