Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Chương 1204: Bất công nhị thai mụ mụ ( 33 )

Biết vậy ngay từ khi cái ả điên kia xuất hiện, nên im lặng mới phải, nếu nàng dám lắm mồm, thì một cước đạp tới là xong.
Ân Âm mở túi, lấy hộp cơm ra, lần lượt mở nắp, thuận miệng nói:
"Ta không giận mà."
Ôn Sơ không tin, thăm dò hỏi:
"Thật sao?"
"Thật."
Ân Âm tránh tay hắn, mở đũa ra, "Mau cùng nhau dùng cơm đi, ngươi không đói bụng sao?"
Ôn Sơ nào còn tâm trạng ăn cơm:
"Không phải, lão bà, ngươi thật không tức giận?"
Mặc dù hắn và Liễu Huyên thật sự không có gì, nhưng dáng vẻ bình tĩnh này của lão bà vẫn làm hắn có chút không thoải mái.
Ân Âm ấn hắn ngồi xuống ghế:
"Ta tin tưởng ngươi."
Ôn Sơ cầm đôi đũa Ân Âm đưa tới, nhưng không ăn ngay, mặc dù lão bà tin tưởng hắn, hắn thật sự rất vui, nhưng mà...
"Lão bà, ngươi thấy ta nói chuyện với nữ nhân khác, ngươi đều không có phản ứng gì, cũng không ghen, có phải hay không ngươi không yêu thích ta?"
Ôn Sơ biểu tình có chút u oán, oán trách trừng mắt nhìn Ân Âm một cái.
Ân Âm dở khóc dở cười, việc này là thế nào.
"Ta biết ngay mà, mới mười năm thôi, ngươi liền đối với ta không còn cảm giác, ngươi nói xem, có phải hay không ngươi đã để mắt tới tiểu nãi cẩu khác, ghét bỏ ta tàn phai nhan sắc."
Ân Âm bị hắn chọc cười:
"Ngươi xem bên cạnh ta công tác có nam nhân khác sao? Ta không ở công ty thì cũng về nhà, ta đi đâu tìm tiểu nãi cẩu đây, lại nói..."
Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt da thịt trắng như tuyết của Ôn Sơ, cảm nhận được sự mịn màng bóng loáng:
"Lại nói, ngươi đâu có tàn phai nhan sắc, ngươi rõ ràng là tuổi xuân phơi phới, dung mạo tuyệt trần, ta yêu thích còn không kịp ấy chứ."
Mặc dù bị so sánh với hoa có chút kỳ lạ, nhưng Ôn Sơ vẫn thật cao hứng:
"Thật?"
"Đương nhiên là thật, ăn cơm thôi, đừng vì những người không liên quan kia ảnh hưởng đến tâm tình ăn cơm của chúng ta."
Ân Âm gắp thịt, gắp thức ăn cho Ôn Sơ.
"Được thôi, buổi tối sẽ xử lý ngươi sau."
Ôn Sơ thoải mái, bất quá vẫn đem những lời uy hiếp vừa rồi của Liễu Huyên nói cho Ân Âm.
Kia Liễu Huyên chính là kẻ không biết xấu hổ, bất cứ thủ đoạn bỉ ổi đê tiện nào cũng có thể làm ra, hắn phải nhắc nhở lão bà đề phòng nàng.
Ánh mắt Ân Âm chợt lóe lên một tia ngoan lệ, nhưng không bị Ôn Sơ nhìn thấy, đáp:
"Biết rồi, ta sẽ chú ý."
Ôn Sơ yên tâm.
Ân Âm làm sao có thể không nhớ rõ Liễu Huyên này chứ.
Liễu Huyên chính là kẻ đứng sau lưng, tạo thành việc nguyên chủ công ty phá sản, gánh vác nợ nần ngàn vạn ở kiếp trước.
Nói đến việc này, còn phải kể từ lúc Ôn Sơ học đại học.
Ôn Sơ tuy xuất thân nông thôn, nhưng trên người hắn không có bất kỳ thói hư tật xấu nào của nông thôn, càng không có loại da ngăm đen do dãi nắng dầm mưa, ngược lại trắng nõn như tuyết.
Hắn dáng người thon dài, vai rộng eo thon, thân cao 1m88, chuẩn dáng người mẫu, dung mạo tuấn tú, khí chất thanh nhã.
Cho nên, khi lên đại học, chỉ trong một tháng, hắn đã vinh đăng ngôi vị nam thần.
Lúc Ôn Sơ học đại học, vì kiếm tiền, hắn từng làm người mẫu một thời gian.
Cũng chính lúc đó, bị Liễu Huyên để mắt tới.
Liễu Huyên vừa gặp Ôn Sơ đã yêu, sau đó càng giống như kẻ điên cuồng theo đuổi hắn.
Liễu Huyên là phú nhị đại, nhà công ty mà Ôn Sơ làm thêm trước kia, chính là sản nghiệp của Liễu gia.
Ôn Sơ không yêu thích Liễu Huyên, Liễu Huyên liền chèn ép tài nguyên của hắn.
Ôn Sơ dứt khoát từ bỏ làm thêm.
Nhưng Liễu Huyên không hề từ bỏ, sau đó loại loại hành vi của nàng, giống như minh tinh theo đuổi thần tượng.
Những người tỏ tình với Ôn Sơ, đều bị nàng ta ác ý nhằm vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận