Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Chương 1328: Sống nương tựa lẫn nhau song bào thai huynh đệ ( 10 )

Không chỉ không có người nào dám khai phá khu này, mà ngay cả ban ngày lẫn ban đêm cũng không ai dám ở lại bên trong, thậm chí đến việc đi ngang qua cũng không dám.
Nhưng An Trạch mới đến thành phố này được mấy ngày, không hề hay biết chuyện này, vì thế liền dắt tay đệ đệ chạy đến đây.
Tầng một, đã dựng lên mấy gian nhà bằng đất, không có cửa sổ, không có cửa ra vào.
An Trạch chọn một gian nhà đất để tiến vào, trốn ở bên trong, thò đầu nhỏ ra ngoài, sợ hai người kia sẽ đuổi theo.
Cũng may, đợi một hồi, bên ngoài im ắng, không có người đuổi theo.
An Trạch thở phào một hơi, theo bản năng ngồi xuống đất.
Nhìn quanh bốn phía, An Trạch nghĩ đến điều gì đó, mắt hơi sáng lên, nếu như bọn họ có thể ở lại trong này thì tốt, tuy ở đây không có cửa sổ và cửa ra vào, nhưng so với việc ở dưới gầm cầu vượt thì tốt hơn nhiều. Ít nhất những bức tường này có thể chắn gió.
Cũng không biết nơi này có người ở hay không.
An Trạch suy nghĩ, tính toán tối nay sẽ cùng đệ đệ ngủ lại ở đây, nếu chủ nhân nơi này đến, bọn họ sẽ rời đi.
An Trạch mở chiếc túi nhựa màu đen mà mình nắm chặt ra, cúi đầu đếm kỹ lại một lần, phát hiện tiền không thiếu, nở một nụ cười.
Ân Âm lơ lửng giữa không trung, nhìn đứa bé sáu tuổi nghiêm túc đếm tiền, trong lòng rất chua xót, hắn mới sáu tuổi, đã phải lo lắng cho cuộc sống của mình và đệ đệ, ở độ tuổi này, đáng lẽ phải được rúc vào trong ngực mẹ, đi nhà trẻ chơi cùng bạn bè, có đồ chơi, có bánh kẹo, không buồn không lo.
"Mụ mụ."
Lúc này, Ân Âm nghe thấy một tiếng gọi non nớt.
Ân Âm quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tiểu An Duệ.
"Duệ Duệ?"
Tiểu An Duệ nhìn thấy được mình sao?
Mỗi đứa trẻ, cho dù còn nhỏ chưa biết suy nghĩ, chưa biết nói chuyện, đều sẽ có bản năng thân cận với mẹ mình.
Tâm trí Tiểu An Duệ tuy mới chỉ ba, bốn tuổi, cũng chỉ được nhìn thấy hình dáng mẹ qua ảnh, nhưng Ân Âm vừa xuất hiện, sự cảm ứng tâm linh giữa mẹ và con, làm Tiểu An Duệ vô cùng xác định đây chính là mẹ của mình và ca ca.
"Mụ mụ."
Nghe được mẹ đáp lại mình, Tiểu An Duệ càng thêm chắc chắn.
"Đúng, ta là mụ mụ."
Ân Âm nghẹn ngào nói.
An Trạch nghe được đệ đệ bên cạnh gọi mẹ, cho rằng hắn nhớ mẹ, vì thế lấy khung ảnh từ trong cặp sách ra.
"Đệ đệ, đây, mụ mụ ở trong này."
Tiểu An Duệ nhận lấy khung ảnh, so sánh với người phụ nữ trong ảnh, lại đối chiếu với người đang lơ lửng giữa không trung, giống nhau như đúc, hắn cũng biết, mẹ của hắn và ca ca đã tới.
Trước kia, Tiểu An Duệ cũng sẽ khóc tìm mẹ, người khác nói mẹ của hắn và ca ca đã chết, Tiểu An Duệ không biết chết có nghĩa là gì, hắn hỏi ca ca, ca ca nói, mẹ đã đi đến một nơi rất xa, rất xa, không biết khi nào sẽ trở về, nhưng một ngày nào đó bọn họ sẽ gặp được mẹ.
Người mà Tiểu An Duệ tin tưởng nhất chính là An Trạch, ca ca của hắn.
Mà giờ đây, hắn nhìn Ân Âm trước mắt, đôi mắt tròn xoe sáng ngời.
Mẹ trở về rồi sao? Ca ca không có lừa hắn, mẹ đã trở về.
Tiểu An Duệ thật ra cũng không hiểu rõ ý nghĩa của hai chữ "mụ mụ", nhưng hắn nhớ ca ca đã nói, bởi vì có mẹ, mới có bọn họ được sinh ra.
Tiểu An Duệ cũng mơ hồ biết, ca ca vẫn luôn mong mẹ trở về.
Hắn hưng phấn kéo tay An Trạch, giọng nói non nớt đầy phấn khích:
"Ca ca, mụ mụ, mụ mụ về rồi."
An Trạch nghe thấy đệ đệ nói, trong lòng hơi rung động.
Mẹ trở về rồi!?
Không hiểu sao, dù biết rõ không thể, nhưng hắn vẫn nhìn theo hướng đệ đệ chỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận