Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1029: Tinh Tinh cô nhi viện viện trưởng mụ mụ ( 51 ) (length: 3607)

"Con chỉ là bị bệnh mà thôi, rồi sẽ ổn."
"Tiếu Tiếu đừng sợ, con còn có Âm Âm mụ mụ, còn có Trường Sinh, Tây Tây, Miên Miên, chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh con."
Tiếu Tiếu không ngốc, hắn nghe được.
Tiếu Tiếu ngừng thút thít, kinh ngạc nhìn Ân Âm, hắn quay đầu nhìn về phía "ba ba mụ mụ" bên cạnh. Trong khoảnh khắc ánh sáng chớp tắt, thân thể bọn họ ẩn ẩn có chút vặn vẹo, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng thay đổi.
Bọn họ từng bước tiến lại gần, nói với Tiếu Tiếu: "Tiếu Tiếu, đừng nghe nàng ta nói bậy, chúng ta mới là thật. Tiếu Tiếu, lại đây, lại đây mụ mụ ôm."
Tiếu Tiếu nhìn "ba ba mụ mụ" trước mắt càng tới càng rõ ràng, nhìn biểu cảm dần dần vặn vẹo trên mặt bọn họ.
Đó là ba ba mụ mụ của hắn sao?
Ba ba mụ mụ của hắn là thật sao?
Âm Âm mụ mụ đâu, Trường Sinh ca ca bọn họ đâu, bọn họ là thật sao?
Tiếu Tiếu hô hấp dồn dập, ánh mắt dần dần trống rỗng, trong đầu truyền đến cơn đau dữ dội, rốt cuộc ai là thật, ai là giả.
"Tiếu Tiếu, không sợ, Âm Âm mụ mụ đưa con đi bệnh viện."
Ân Âm đưa tay muốn ôm Tiếu Tiếu, không ngờ, Tiếu Tiếu lại quay người bỏ chạy trước khi tay nàng chạm tới.
"Tiếu Tiếu, con muốn đi đâu?"
Ân Âm không để ý đến Lưu mẫu xin lỗi phía sau, nàng vội vàng đuổi theo Tiếu Tiếu.
Nơi này cách phòng ngủ của Tiếu Tiếu không xa, hắn chạy thẳng về phòng ngủ.
"Tiếu Tiếu có ba ba mụ mụ cho lưu lưu cầu, xe nhỏ xe. Tiếu Tiếu có ba ba mụ mụ." Tiếu Tiếu kéo ra một cái hộp sắt dưới gầm giường của mình.
Bên trong chứa những thứ hắn rất trân trọng, đồ chơi mà trước kia ba ba mụ mụ mang cho hắn, hắn đều không nỡ lấy ra chơi, đều đặt trong hộp sắt.
Hắn muốn cầm đồ chơi, nói cho Âm Âm mụ mụ, nói cho tiểu ca ca kia, đây là ba ba mụ mụ cho Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu có ba ba mụ mụ.
Nước mắt hắn vẫn luôn lặng lẽ rơi xuống, dù hắn có dùng mu bàn tay lau thế nào, cũng không lau hết được.
Cuối cùng, hắn tìm được hộp sắt, bàn tay nhỏ bé không kịp chờ đợi mở ra.
Trong hộp sắt, ngoại trừ một ít bánh kẹo và búp bê vải Trường Sinh đưa cho hắn, không có bất kỳ đồ vật nào khác.
Tiếu Tiếu ngơ ngẩn, hắn dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, bàn tay nhỏ bé lục lọi trong hộp sắt, lẩm bẩm: "Xe nhỏ xe đâu, con quay đâu..."
Trong hộp sắt có gì, liếc mắt một cái là có thể thấy được.
Tiếu Tiếu lại chỉ sợ làm sai chỗ nào, lại tìm kiếm khắp nơi.
Ân Âm lấy chìa khóa, mở cửa phòng ra, nhìn thấy Tiếu Tiếu ánh mắt vô hồn ngồi trên mặt đất, phảng phất như một con rối không có linh hồn, trước mặt hắn đặt một cái hộp sắt.
Ân Âm nhìn thấy bộ dạng này của hắn, sợ hãi, vội ôm lấy hắn: "Tiếu Tiếu, đừng dọa Âm Âm mụ mụ, không có việc gì, đừng sợ, con chỉ là bị bệnh, rồi sẽ ổn."
Có lẽ là vòng ôm ấm áp của Ân Âm làm Tiếu Tiếu tỉnh táo lại, hắn chảy nước mắt nói: "Không thấy, không thấy, đồ chơi ba ba mụ mụ cho Tiếu Tiếu không thấy..."
Trong hộp sắt, vốn dĩ phải chứa đồ chơi ba ba mụ mụ đưa cho hắn, nhưng lại không thấy, không, nói chính xác, là từ trước đến nay chưa từng tồn tại.
Mà những cái bánh kẹo kia, là hắn vốn đã đưa cho ba ba mụ mụ, nhưng bây giờ chúng nó lại toàn bộ đều ở trong hộp sắt.
Điều này có nghĩa là gì, Tiếu Tiếu thông minh đã rõ ràng.
Chỉ là, ba ba mụ mụ trong tưởng tượng của Tiếu Tiếu vẫn không hề rời đi.
Thân thể bọn họ vặn vẹo, khuôn mặt dữ tợn, vẫn luôn dụ dỗ Tiếu Tiếu, nói với Tiếu Tiếu, bọn họ mới là thật, người khác đều là giả.
Bảo Tiếu Tiếu nhanh chóng quay về bên cạnh bọn họ. Nói Tiếu Tiếu không phải là cô nhi, đều là người khác lừa hắn.
(Kết thúc chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận