Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1397: Bảo bối, mụ mụ mang ngươi về nhà ( 4 ) (length: 3787)

Đột nhiên bị ôm chầm lấy, thân thể tiểu nam hài thoáng chốc cứng đờ, ngay sau đó là sự giãy giụa kịch liệt cùng tiếng nức nở.
"Trước đừng quá kích động, sẽ dọa đứa nhỏ." Lâm Hiểu nói.
Người phụ nữ dù có không nỡ đến đâu, nhưng vẫn buông tay, liên tục trấn an: "Hạo Hạo đừng sợ, mụ mụ không ôm nữa, không ôm nữa."
Dù đã buông tay, nhưng người phụ nữ vẫn chưa rời đi.
Bởi vì tiểu nam hài vừa rồi giãy giụa, quần áo cũng xộc xệch, lúc này vừa vặn có thể thấy phần da thịt lộ ra chi chít vết tím xanh.
Tay nàng run run, nhẹ nhàng vén quần áo của hắn lên, thân thể đứa bé gầy trơ xương, có thể thấy rõ cả xương sườn nhô ra, mà trên đó còn chằng chịt những vết bầm tím cùng sẹo.
Có thể tưởng tượng được, tiểu nam hài khi bị bắt cóc đã chịu sự ngược đãi như thế nào.
Mà rõ ràng nhất chính là vòng tím xanh trên cổ tiểu nam hài, phảng phất như bị vật gì siết qua, da bị mài rách, rỉ cả máu.
"Đây là. . ."
Lâm Hiểu nói: "Khi chúng ta tìm thấy hắn, hắn cùng những đứa trẻ khác bị nhốt chung trong một chuồng heo, trên cổ, trên cổ bị xích sắt khóa lại, trói vào lan can."
Gần như ngay khi giọng nói Lâm Hiểu vừa dứt, người phụ nữ liền thất thanh khóc lớn.
Mà người nhà sau lưng nàng cũng không nhịn được rũ mắt lau nước mắt.
Đặc biệt là một lão nhân gia, càng là ôm ngực, thân thể run rẩy, gần như muốn ngất xỉu: "Cháu ngoan của ta, Hạo Hạo của ta ơi, sao con lại phải chịu khổ thế này, lũ buôn người thiên sát kia, súc sinh không bằng a."
Tiểu Hạo Hạo mất tích lúc bốn tuổi, đến nay đã năm năm trôi qua.
Người nhà của hắn vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm.
Trước kia, Tiểu Hạo Hạo bị cướp đi ngay trên đường, khi được gia gia dẫn ra ngoài, sau đó bọn họ vẫn luôn tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy tung tích.
Gia gia của Hạo Hạo mỗi ngày đều cầm tờ rơi tìm người đi phát, chỉ vì tìm được cháu trai, buổi tối cũng thường xuyên gặp ác mộng, tỉnh mộng, liền kéo bạn già khóc, nói Hạo Hạo của hắn đang chịu khổ, đang kêu đau.
Nhưng hắn làm thế nào cũng không tìm được cháu trai.
Sau này, gia gia Tiểu Hạo Hạo tích tụ phiền muộn trong lòng, mấy năm liền bệnh nặng mấy trận, một tháng trước thì qua đời.
Trước khi nhắm mắt, ông vẫn luôn miệng lẩm bẩm muốn tìm được Hạo Hạo.
Người phụ nữ theo tay trượng phu lấy ra một cuốn album ảnh, từng tấm mở ra trước mặt tiểu nam hài, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại nói: "Hạo Hạo, con xem đi, đây là ảnh chụp chung của gia đình ta trước kia, đây là mụ mụ, đây là ba ba, đây là gia gia nãi nãi. . ."
Có lẽ do cảm xúc của người phụ nữ đã bình tĩnh, tiểu nam hài ban đầu co rúm thân thể vì sợ hãi cũng dần dần thả lỏng.
Tiểu nam hài cũng không ngốc, mấy ngày nay, cục cảnh sát vẫn luôn giúp đỡ bọn họ tìm kiếm ba ba mụ mụ, hắn cũng biết.
Cho nên, người trước mắt là mụ mụ của hắn, bọn họ là người nhà của hắn, tên của hắn là Hạo Hạo sao?
Bọn họ có thể hay không nhận nhầm người?
Tiểu nam hài sợ hãi, sợ hãi chính mình nếu như nhận người thân, kết quả phát hiện là nhận nhầm, vậy thì hắn phải làm sao đây, hắn không thể quên những năm tháng mỗi ngày bị đánh đập, cũng không thể quên việc bản thân vẫn luôn là một mình, sẽ không có ai quan tâm.
Không có người quan tâm, hắn không sợ, sợ hãi chính là sau khi được quan tâm lại bất ngờ bị tước đoạt.
Nhưng, dù nghĩ như vậy, trong lòng hắn vẫn có chút mong đợi.
Hắn không dám ngẩng đầu nhìn "người nhà" đang thút thít, chỉ lén lút nhìn từng tấm ảnh chụp.
"Hạo Hạo, đây là con, con thấy được không?"
Tiểu nam hài nhìn sang, đó là một đứa trẻ đang cưỡi trên cổ người đàn ông, đứa trẻ bốn tuổi, trắng trẻo mũm mĩm, nụ cười rạng rỡ, tựa như mặt trời nhỏ.
( bản chương hết )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận