Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 715: Tận thế vứt bỏ hài tử ích kỷ mụ mụ ( 29 ) (length: 3803)

"Được rồi, được rồi, tiếp tục đ·á·n·h tang t·h·i đi, đừng nói chuyện phiếm nữa."
- Trong phòng ngủ chính của chung cư, Tô Trà đỡ bụng ngồi trên g·i·ư·ờ·n·g, mặt nhỏ hơi hơi tái nhợt. Không hiểu sao, sau khi Phó Thời rời đi, nàng luôn cảm thấy rất bất an, như có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra.
Nàng đỡ bụng đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng. Dù vậy, nàng vẫn không thể nào bình tĩnh trở lại.
"Cốc cốc cốc", tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, làm Tô Trà giật mình kêu lên.
"Trà Trà à, con k·é·o cửa xuống, đại bá mẫu có mấy lời muốn nói với con." Bên ngoài, giọng nói của vợ Phó Giang truyền đến, t·h·iếu đi vẻ sắc bén cay nghiệt thường ngày, thêm vào mấy phần ôn hòa.
Chính bởi vì như thế, càng khiến Tô Trà thêm bất an.
Môi Tô Trà mím lại càng c·h·ặ·t.
"Trà Trà, sao con không trả lời, đại bá mẫu có lời muốn nói với con, là liên quan đến an nguy của Phó Thời a, Trà Trà, con mở cửa ra." Người bên ngoài cửa vẫn không bỏ cuộc.
Khi Tô Trà nghe thấy việc này có liên quan đến an nguy của Phó Thời, tim nàng đập m·ã·n·h một cái. Nhưng nghĩ lại lời trượng phu vừa nói trước khi ra khỏi cửa, Tô Trà vẫn kìm nén sự lo lắng xuống.
Nàng lui về phía sau mấy bước, vẫn không mở miệng, cũng không có ý định nói chuyện.
Phó Thời nói, trừ khi hắn trở về, còn không thì ai đến cũng không được mở cửa.
Nàng muốn bảo vệ tốt chính mình, cũng muốn bảo vệ tốt bảo bảo.
Người bên ngoài cửa lại gọi thêm vài tiếng, giọng nói t·h·e·o ban đầu ôn hòa đến cuối cùng là mất kiên nhẫn.
Mà giờ, âm thanh đó không còn.
Là đi rồi sao?
Tô Trà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cũng mới p·h·át hiện trán đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nhưng không lâu sau, chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng, có vật gì đó đ·ậ·p vào cửa, p·h·át ra tiếng vang kịch l·i·ệ·t. Tròng mắt Tô Trà bỗng nhiên co rụt lại.
Tiếng p·h·á cửa lại lần nữa truyền đến, từng tiếng từng tiếng, phảng phất như đ·ậ·p vào n·g·ự·c Tô Trà.
Tô Trà hãi hùng khiếp vía.
Bọn họ, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.
Tô Trà hoảng loạn tột độ, cũng sợ hãi tột độ, bụng càng thêm ẩn ẩn đau đớn.
"Không được, Tô Trà, ngươi phải tỉnh táo lại, tỉnh táo lại, phải đợi Thời ca ca trở về." Tô Trà đỡ lấy mình, cố gắng giữ bình tĩnh, "Bảo bảo, con phải ngoan, ngoan ngoãn, biết không?"
Một lúc lâu sau, bụng mới không còn đau.
Tô Trà không biết bọn họ p·h·á cửa muốn làm gì, nhưng nàng cảm thấy, bọn họ khẳng định không có ý tốt, cho nên nàng không thể để bọn họ vào.
Tô Trà nhìn sang chiếc ghế sofa bên cạnh, đi tới, đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ kéo ghế sofa về phía cửa.
Nếu không thể để bọn họ vào, vậy thì lấy đồ vật chặn cửa lại.
Mặc dù cửa gỗ của chung cư khá c·ứ·n·g rắn, nhưng đề phòng vẫn hơn.
- Lúc này, bên ngoài cửa, vợ của Phó Giang, Tô Mỹ Lệ, đang cùng đứa cháu t·ử 16 tuổi dùng ghế đ·ậ·p vào cửa.
Kỳ thật, nếu không phải không tìm được vật dụng nào sắc bén, bọn họ cũng sẽ không chọn ghế.
Hai người c·ắ·n răng p·h·á cửa, cơ hồ là đ·ậ·p đến đỏ mắt, mang theo k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g và hưng phấn.
"Bà nội, ca ca, con đói bụng." Đứa cháu gái 14 tuổi của Tô Mỹ Lệ nói.
"Hoắc hoắc hoắc", từ phía thư phòng, âm thanh của tang t·h·i truyền đến.
Đáy mắt Tô Mỹ Lệ xẹt qua một tia bi th·ố·n·g cùng oán đ·ộ·c.
Nàng trấn an cháu gái: "Đừng sợ, đợi p·h·á được cánh cửa này, chúng ta sẽ có đồ ăn."
Nếu không phải tối qua nghe trượng phu nói, nàng còn không biết đứa bé trong bụng Tô Trà cũng có thể làm đồ ăn.
Thật ra nàng cũng cảm thấy như vậy rất buồn n·ô·n, nhưng tận thế đã đến, bọn họ không có đồ ăn, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
Ai bảo Phó Thời trước kia không đem hết đồ ăn cho bọn họ.
Ai bảo Phó Thời trước đó muốn g·i·ế·t con t·ử của nàng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận