Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 615: Quỷ hài tử công tác cuồng mụ mụ ( 49 ) (length: 3771)

"Đau quá, đừng đ·á·n·h Nhạc Nhạc, xin đừng đ·á·n·h Nhạc Nhạc nữa." Ân Nhạc bị túm lấy giãy dụa, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ.
Ân Âm nhanh chân bước vào biệt thự, đập vào mắt nàng là cảnh tượng khiến nàng muốn nứt cả khóe mắt, máu nóng trong người lập tức dâng trào.
"Trần Tuệ, lão già nhà ngươi, ngươi dám đ·á·n·h con gái ta, bà đây liều mạng với ngươi." Ân Âm đỏ hoe mắt, gầm lên một tiếng, xông tới.
Trần Tuệ nghe thấy giọng nói quen thuộc, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bên cạnh có một chân đạp tới, trực tiếp đá vào người mụ, khiến mụ ngã lăn ra chỗ khác.
"Ui da." Trần Tuệ kêu đau.
Ân Âm túm cổ áo Trần Tuệ, giơ tay lên, tát liên tiếp vào mặt Trần Tuệ, gương mặt nàng lạnh tanh, lực đạo ra tay không hề nương tình, trong lòng giận dữ tới mức hận không thể đ·á·n·h c·h·ế·t mụ già Trần Tuệ này.
"Ngươi buông ta ra, đừng đ·á·n·h ta." Trần Tuệ giãy dụa cầu xin.
"Trần Tuệ, lão già nhà ngươi, ta thuê ngươi đến làm bảo mẫu, ngươi lại dám đối xử với con gái ta như vậy sao? Dung túng cho thằng cháu ngoại của ngươi k·h·i· ·d·ễ con gái ta, bản thân ngươi cũng ngược đãi con gái ta. Con gái ta, ta nâng niu như bảo bối, yêu thương còn không hết, ngươi làm sao lại có gan dám làm nhục con bé như thế hả?
Ngươi, đồ lão già, lương tâm bị chó tha ăn mất rồi, ngươi đúng là thứ súc sinh không bằng, loại người như ngươi, sống chỉ tổ lãng phí cơm gạo và không khí. Đồ già mà không c·h·ế·t, ta đ·á·n·h c·h·ế·t ngươi."
Ân Âm giận đến phát run, nàng muốn giải tỏa tất cả cơn giận này ra ngoài.
"Đừng đ·á·n·h nữa, ta sai rồi, ta sai rồi."
"Xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?" Tay Ân Âm vẫn không dừng lại.
Trần Tráng Tráng vừa thấy Trần Tuệ bị đ·á·n·h, lại bị dáng vẻ hung dữ của Ân Âm dọa sợ, lập tức co cẳng định bỏ chạy.
Ân Âm liếc thấy hắn, cười lạnh một tiếng, đương nhiên nàng sẽ không để hắn chạy thoát.
Ân Âm ném Trần Tuệ xuống đất, bắt lấy Trần Tráng Tráng.
Trần Tráng Tráng ra sức giãy dụa, nhưng rốt cuộc cũng không bằng Ân Âm.
"Ngươi tên là Trần Tráng Tráng phải không, ngươi không muốn bị ta đ·á·n·h chứ gì, ta có thể tha cho ngươi, chỉ cần ngươi đ·á·n·h mụ ta, đ·á·n·h đến khi nào ta hài lòng, ta sẽ tha cho ngươi." Ân Âm chỉ vào Trần Tuệ đang bị đ·á·n·h đến mức không gượng dậy nổi dưới đất.
"Nếu ngươi không nghe lời ta, ta sẽ treo ngươi lên, lấy d·a·o róc từng miếng thịt trên người ngươi." Ân Âm ghé sát bên cạnh hắn uy h·i·ế·p.
Trần Tráng Tráng mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, nhìn Ân Âm, chẳng khác nào đang nhìn một ác ma.
"Được, ta đ·á·n·h, ta đ·á·n·h."
Ân Âm hài lòng cười: "Vậy thì bắt đầu đi, đ·á·n·h đến khi nào ta bảo dừng thì mới được dừng."
Trần Tráng Tráng tuy còn nhỏ, nhưng hắn đã bị Trần Tuệ và Trần Hân chiều hư, hắn ích kỷ, làm theo ý mình, không có giới hạn đạo đức, bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, tính cách ác l·i·ệ·t.
Mà kiếp trước, sau khi lớn lên, Trần Tráng Tráng quả thật đã biến thành một ác quỷ.
Sau khi Ân Nhạc c·h·ế·t, Trần Tuệ bỏ trốn, vẫn luôn không bị tìm thấy, còn Trần Tráng Tráng thì sống cùng Trần Hân, Trần Tráng Tráng không chỉ ăn bám, mà còn biến thành một ác quỷ, không biết đã ra tay với bao nhiêu cô gái nhỏ, cuối cùng bị vạch trần, mới bị bắt và kết án t·ử hình.
Chỉ là, hắn c·h·ế·t rồi, nhưng những cô gái nhỏ bị tổn thương kia, vốn dĩ có một cuộc đời tươi đẹp lại bị hủy hoại.
Ân Âm nhìn Trần Tráng Tráng, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, nếu như có thể, nàng thực sự rất muốn lóc xương róc thịt tên ác ma này.
Bên này, Trần Tráng Tráng sợ hãi tột độ, trực tiếp dùng chân đạp lên người Trần Tuệ, từng cú, không ngừng nghỉ.
Hắn đá lung tung, cho nên có lúc đá vào đùi Trần Tuệ, có lúc vào bụng, có lúc lại vào n·g·ự·c.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận