Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 951: Nương thân mất tích sau hầu môn pháo hôi tử nữ ( 53 ) (length: 3697)

Cơ thể Ân Sách đã sạch độc, không còn chút tàn dư nào.
Chỉ là do nhiều năm uống thuốc, lại bị độc tố hành hạ nên thân thể suy nhược, nhưng bồi dưỡng sẽ ổn.
"Chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, không quá một tháng, chủ tử sẽ có thể khôi phục." Cao đại phu khẳng định, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Chủ tử ngài vừa rồi đã ăn thứ gì? Vì sao độc này lại được giải?"
Rõ ràng, một hai canh giờ trước Ân Sách còn hôn mê, thân thể cực kỳ suy yếu.
Ân Sách không giấu giếm, nắm chặt tay Vệ Nghi: "Là Nghi Nhi cho ta ăn một viên giải độc hoàn."
"Giải độc hoàn? Hoàng phi có còn viên nào không, có thể cho lão phu xem qua không?" Cao đại phu vô cùng hiếu kỳ với viên giải độc hoàn này, nó căn bản không phải giải độc hoàn, mà là thần đan diệu dược.
Mọi người đều nhìn nàng, Vệ Nghi hơi ửng hồng dưới lớp mạng che mặt màu đỏ: "Đây là một người giao cho ta, trước mắt chỉ có một viên này."
"Không biết là vị thần y nào?"
Vệ Nghi mím môi: "Xin lỗi, Cao đại phu, ta tạm thời không thể nói."
Cao đại phu cũng không miễn cưỡng, đương nhiên thực sự kích động, chỉ nói nếu vị thần y kia sau này chịu gặp hắn, nhất định phải báo cho hắn.
Vệ Nghi đáp ứng rồi lại nghe tiếng khóc.
Trước mắt Tiểu Ngũ cao to vạm vỡ, thân thể khỏe mạnh, lại thút thít vừa khóc vừa lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Thấy Vệ Nghi nhìn sang, hắn tựa hồ có chút ngượng ngùng, lắp bắp: "Ta, ta rất cao hứng, chủ tử thân thể rốt cuộc không có việc gì. Chủ tử không cần chết, ô ô. . ."
Tiểu Ngũ hoàn toàn là vui đến phát khóc, Cao đại phu trầm mặc, Vệ Nghi cũng có thể thấy đáy mắt hắn hiện lên một tầng nước mắt.
"Chuyện ta giải độc, trừ những người chúng ta, cần phải không thể để cho người khác biết." Ân Sách bình tĩnh phân phó.
Chờ đến Tiểu Ngũ cùng Cao đại phu kích động rời đi, Vệ Nghi mới kể chuyện Ân Âm cùng viên giải độc hoàn kia.
"Cô cô không có việc gì thật là rất tốt." Ân Sách rõ ràng so với khi nãy nghe được thân thể mình khôi phục còn kích động hơn.
Sau khi thái tử và thái tử phi qua đời, người trưởng bối đối tốt với Ân Sách chỉ có Ân Âm, người cô cô này. Còn những người hoàng gia khác, mong hắn chết rất nhiều, cho dù là hoàng tổ phụ Chiêu đế đã từng yêu thương hắn, cũng không hề để hắn trong lòng, thậm chí nhiều lần thiên vị kế hậu, dung túng kế hậu làm tổn thương hắn.
Ba năm trước, biết được cô cô ngã xuống sườn núi mất tích, Ân Sách kéo thân bệnh tìm kiếm ba ngày ba đêm, cuối cùng không chịu đựng được, bị người khiêng về. Sau khi trở về, Ân Sách mấy lần cận kề cái chết, nằm liệt giường trọn nửa năm.
Giờ đây biết được cô cô vô sự, còn có cơ hội trở về, hắn sao có thể không cao hứng.
"Nghi Nhi, biểu ca muốn hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có thật sự nguyện ý gả cho ta, trở thành thê tử của ta?"
Bên bàn, nến đỏ lay động, chiếu rọi tân phòng trong một mảnh hồng, nam nhân ngũ quan tuấn lãng như trăng hoa, mắt phượng thâm thúy, đường cằm hắn trôi chảy, môi mỏng nhạt màu, da thịt trắng lạnh, cẩm bào đỏ chót, cổ áo hơi mở rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo trắng nõn. Trên xương quai xanh, cái cổ thon dài, hầu kết gợi cảm nổi lên.
Hắn thanh âm nhàn nhạt giàu từ tính, mang chút tê dại, Vệ Nghi tin tưởng mấy phần.
Nàng nén xấu hổ nói: "Biểu ca, Nghi Nhi yêu thích ngươi, muốn trở thành thê tử của ngươi. Chỉ là hy vọng biểu ca đừng ghét bỏ ta."
Nàng theo bản năng sờ lên mặt, có thể đụng tay đến là một lớp mạng che mặt.
Dù vậy, nàng vẫn có thể cảm giác được sự lồi lõm bất bình dưới mạng che.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận