Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 597: Quỷ hài tử công tác cuồng mụ mụ ( 31 ) (length: 3886)

"Ôi chao, phu nhân ơi, người thật là oan uổng cho ta. Ta chỉ là một người giúp việc, sao ta dám làm những chuyện như vậy chứ? Chẳng lẽ ta lại muốn người sa thải ta hay sao? Phu nhân, nguyên nhân ta đều đã viết trong tin nhắn gửi cho người rồi. Ta thật sự là vì Nhạc Nhạc tốt, ta thừa nhận ta có hơi nghiêm khắc một chút, nhưng xuất phát điểm của ta là tốt.
Nếu như phu nhân cảm thấy ta làm như vậy là không đúng, thì sau này ta không làm như vậy nữa là được. Nhưng người không thể vì lời nói của một đứa bé năm tuổi mà oan uổng cho ta..."
Trần Tuệ lớn tiếng kêu oan, phảng phất như chịu phải oan ức tày trời.
Nói tóm lại, tổng kết lại chỉ có hai câu: Thứ nhất, nàng ta là vì muốn tốt cho Nhạc Nhạc; thứ hai, Nhạc Nhạc chỉ là một đứa bé năm tuổi, độ tuổi này rất thích nói dối, sao có thể chỉ nghe lời của một đứa bé năm tuổi mà không tin nàng ta.
Cuối cùng, Trần Tuệ đau khổ nói: "Phu nhân, nếu người không tin tưởng ta thì cứ sa thải ta đi, nhưng ta tự nhận thấy mình không hề làm sai."
Lập tức, Trần Tuệ liền biến mình thành một hình tượng cứng cỏi, bất khuất.
Ân Âm cười lạnh, đây là lấy lùi làm tiến sao.
Trần Tuệ đến làm người giúp việc thật sự là quá uổng phí nhân tài.
"Ngươi nói láo!" Nhạc Nhạc thấy dáng vẻ này của Trần Tuệ, lo lắng, sợ Ân Âm sẽ tin lời Trần Tuệ.
Ân Âm vội vàng trấn an cô bé, lập tức nói: "Nhạc Nhạc, con còn nhớ những lời nói không hay mà dì Trần đã nói với con không? Con có thể nói lại một lần cho mẹ nghe được không?"
Ân Nhạc gật đầu: "Nhớ ạ, con nhớ." Ân Nhạc nhớ, mặc dù cô bé không thực sự hiểu ý nghĩa của những lời nói đó.
Nghe những lời này, Trần Tuệ không khỏi căng thẳng, nhưng nàng ta lại nghĩ, một đứa bé năm tuổi thì làm sao có thể nhớ được những lời nàng ta nói.
Mà trên thực tế, Ân Nhạc tuy không nhớ được toàn bộ, cách diễn đạt cũng không thực sự trôi chảy, nhưng phần lớn nội dung vẫn thuật lại được.
Ân Âm một lần nữa nghe thấy những lời lẽ dơ bẩn đó, cả khuôn mặt đều lạnh toát, ánh mắt nhìn Trần Tuệ như chứa đầy băng giá.
Lúc này, Trần Tuệ đã cứng đờ toàn thân, sắc mặt trắng bệch.
Nàng ta vội vàng cứu vãn: "Phu nhân, người phải tin tưởng ta, đây là một sự oan uổng tày trời, làm sao ta có thể nói ra những lời như vậy. Đây nhất định là Nhạc Nhạc nghe được ở đâu đó, rồi đổ oan cho ta. Người không phải không biết, Nhạc Nhạc muốn người ở bên cạnh, không muốn người giúp việc chăm sóc.
Nếu như ta vì chuyện này mà bị người sa thải, thì người có thể ở bên cạnh con bé. Nhưng ta thật sự không có làm như vậy."
Ân Âm nhàn nhạt "A" một tiếng, không để ý đến việc Trần Tuệ khóc lóc kể lể, nói: "Vậy ý của ngươi là, con gái ta nói dối, oan uổng cho ngươi."
"Mẹ ơi, Nhạc Nhạc không có nói dối."
"Phu nhân, ta Trần Tuệ tuy là từ nông thôn tới, nhưng không có học những thứ loạn thất bát tao và những lời nói khiến người ta buồn nôn. Nhạc Nhạc vu hãm ta như vậy, nếu người vẫn không tin ta, thì ta thật sự chỉ có thể xin nghỉ việc. Ta thà bị sa thải, cũng không thể bị oan uổng, ta Trần Tuệ là người trong sạch." Trần Tuệ nói đến mức nước mắt rơi lã chã, quả thực là than thở khóc lóc, biến Ân Nhạc và Ân Âm thành một người nói dối, một người cứng rắn muốn oan uổng người khác.
Bên ngoài huyễn cảnh, La Dương và những người khác rốt cuộc không khống chế được nữa, nhao nhao xông tới bên cạnh Trần Tuệ, chỉ trích nàng ta, Tưởng Dĩnh Dĩnh tính tình nóng nảy trực tiếp tát cho Trần Tuệ một cái.
Đáng tiếc, đây là huyễn cảnh, Trần Tuệ không nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng không đánh được Trần Tuệ.
"Lão già này quá trơ trẽn, lại còn trả đũa."
"Mọi người không cảm thấy người phụ nữ này thật đáng sợ sao? Trước đây nàng ta từng làm người giúp việc, nếu như trước đây nàng ta cũng đối xử với những đứa trẻ khác như đã đối xử với Nhạc Nhạc, thì ta rất khó tưởng tượng những đứa trẻ đó bây giờ ra sao."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận