Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 145: Mù đồng ly dị mụ mụ (length: 3667)

Đương nhiên, hắn càng mong đợi hơn là món quà trong miệng mụ mụ.
Hắn ngẩng đầu lên, cho dù không nhìn thấy gì, mặt vẫn hướng về phía Ân Âm: "Mụ mụ muốn tặng cho ta món quà gì."
"Cái này à." Ân Âm kéo dài giọng, sau đó thần bí nói: "Bí mật."
Đại khái là bởi vì mong chờ bánh sinh nhật và quà, hai ngày tiếp theo, Trình Hi tâm trạng rất tốt, không kịp chờ đợi đến sinh nhật.
Rất nhanh, ngày sinh nhật đã đến.
Ân Âm mua cho Trình Hi một cái bánh gato chocolate.
Trình Hi không biết bánh gato hình dáng ra sao, cũng không có cách nào sờ, Ân Âm chỉ có thể miêu tả cho hắn.
"Mụ mụ, chocolate là gì ạ?" Trình Hi chưa từng ăn chocolate, khi còn ở gia tộc, trong những đồ ăn vặt, cũng chỉ có ngẫu nhiên mụ mụ cho hắn mấy viên kẹo.
Ân Âm vừa cắm nến lên bánh, vừa nói: "Là một loại ngọt ngào, nhưng mang một chút đắng, con hẳn là sẽ thích."
Trình Hi nghiêng nghiêng đầu nhỏ, ngọt ngào mang vị đắng, vậy chẳng phải hương vị sẽ rất kỳ quái sao?
Chín ngọn nến nhỏ được thắp lên, tượng trưng cho Trình Hi hiện giờ đã tròn chín tuổi, ánh nến lung linh, soi rõ khuôn mặt non nớt của Trình Hi, ánh nến vốn dĩ rất sáng, nhưng Trình Hi ngồi trước ánh nến, trước mắt vẫn là một mảnh tối đen.
"Nào, Hi Hi, thổi nến cầu nguyện đi." Ân Âm nói.
Trình Hi nghe theo lời mụ mụ, đôi môi nhỏ chu lên, thổi một hơi thật mạnh, đồng thời trong lòng yên lặng nói: Nếu như có thể, ta hy vọng có thể cùng mụ mụ vĩnh viễn không xa rời nhau, nếu như không được, vậy thì đổi một điều ước khác, hy vọng mụ mụ vĩnh viễn vui vẻ.
Bởi vì mụ mụ nói nguyện vọng không thể nói ra, nếu không sẽ mất linh nghiệm, cho nên Trình Hi yên lặng đem điều ước này giấu ở đáy lòng.
Ân Âm dắt hắn cắt bánh gato.
Khi miếng bánh gato chocolate đầu tiên bỏ vào miệng, Trình Hi nhai nhai nuốt xuống, lập tức mở to hai mắt.
"Thế nào, ngon không?" Ân Âm cười híp mắt hỏi.
Trình Hi gật đầu lia lịa: "Ân, ngon, rất thích."
Ân Âm vuốt vuốt đầu hắn, nói: "Vậy thì ăn nhiều một chút."
Đại khái là lần đầu tiên được ăn món ăn vặt ngon hơn cả bánh kẹo ngọt ngào, Trình Hi ăn không ít bánh gato chocolate, cuối cùng vẫn là Ân Âm sợ hắn ăn quá no sẽ khó tiêu, mới ngăn lại.
"Còn lại, chúng ta để muộn một chút rồi ăn."
Trình Hi mặc dù có chút không nỡ, nhưng hắn nghe lời mụ mụ, ngoan ngoãn gật đầu.
"Đi thôi, mụ mụ dẫn con đi xem quà sinh nhật của con." Ân Âm dắt hắn lên tàu điện ngầm.
Trình Hi hơi nghi hoặc, quà sinh nhật ở bên ngoài sao?
- Ngồi tàu điện ngầm hơn một tiếng, cuối cùng cũng đến nơi.
Ân Âm dắt tay Trình Hi đi vào.
Chợt, Trình Hi tựa hồ nghe thấy âm thanh gì đó, bước chân khựng lại, hắn dường như, dường như nghe thấy tiếng chó.
Nghĩ đến chó, Trình Hi không thể tránh khỏi nghĩ đến Pudding, tâm trạng không tự giác chùng xuống.
"Hai người tới rồi à, đây là con trai cô à." Một người đàn ông trung niên đi ra, nở nụ cười ấm áp.
"Đúng vậy."
"Được, vào đi."
Trình Hi nhẹ nhàng kéo góc áo Ân Âm: "Mụ mụ, đây là đâu ạ?"
"Lát nữa con sẽ biết."
Trình Hi ngoan ngoãn không hỏi nữa, bất quá càng đến gần, hắn thật sự nghe rõ tiếng chó sủa.
Không lâu sau, Ân Âm dẫn Trình Hi dừng bước.
"Đây là chú chó dẫn đường cuối cùng còn lại của chúng ta, tên là Tuyết Cao."
Chỉ thấy ở nơi không xa có một chú chó nhỏ thuần màu vàng đang đứng, dáng vóc không lớn mà cũng không nhỏ, trông rất lanh lợi.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận