Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 55: Ẩn hôn sinh con ảnh hậu mụ mụ (length: 3806)

"Đưa điện thoại cho ta."
Ellie đưa chiếc điện thoại đã được bảo mật cho Ân Âm.
Ân Âm tìm số Tô Mạch trong danh bạ rồi gọi.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy..."
Bên tai truyền đến âm thanh tắt máy lạnh lẽo. Thế mà lại tắt máy, đây là chuyện chưa từng có.
Nguyên chủ vì bận rộn quay phim, cơ bản rất ít khi chủ động gọi điện về, cho dù là Tô Mạch và Đô Đô gọi điện đến, có đôi khi nàng đang đóng phim không thể nghe máy, có đôi khi nói chuyện được vài câu liền không biết nói gì thêm.
Nhưng Ân Âm biết, dù vậy, Tô Mạch và Đô Đô vẫn luôn chờ điện thoại của nàng, xưa nay không tắt máy.
Là đã xảy ra chuyện gì sao?
"Ellie, đến Cảnh An Hoa Viên." Bất luận có xảy ra chuyện gì hay không, Ân Âm đều phải trở về.
Nàng cúi đầu nhìn tin nhắn trong điện thoại.
Xem những tin nhắn ít ỏi trong điện thoại, Ân Âm thở dài, mà trong điện thoại, lần liên lạc cuối cùng của họ đã là hơn một tháng trước.
Lần đó, ba người gọi video, Đô Đô dường như có chút ngượng ngùng lại cẩn thận từng li từng tí muốn nói gì đó với mẹ, nhưng còn chưa kịp nói, đạo diễn ở bên kia đã gọi người đi quay phim, nguyên chủ chỉ nói câu "Tối liên lạc lại" rồi cúp máy.
Mà bây giờ, "Tối liên lạc lại" này, lại là hơn một tháng sau.
Tô Mạch và Đô Đô không chủ động liên lạc với nàng, không biết là thất vọng về nàng hay là sợ quấy rầy nàng.
Ân Âm liếc nhìn tin tức trên Weibo, xem trong hot search đầu tiên, chuyện xấu của mình và Lương Sanh, lại nhìn những bức ảnh mập mờ không rõ ràng kia, mặt trầm xuống.
Một mặt là chán ghét Lương Sanh tâm cơ thâm trầm, một mặt là cảm khái nguyên chủ vô tâm, thần kinh thô.
Nàng biết, Tô Mạch dù không liên lạc với nàng, cũng sẽ vẫn luôn chú ý đến nàng.
Tô Mạch yêu nàng, nhìn thấy những chuyện xấu này, hắn hẳn là sẽ rất khó chịu.
Nhưng người thanh niên ôn nhuận như ngọc này lại không nói ra nỗi khổ của mình, chỉ giấu ở trong lòng, không muốn làm nàng thêm phiền phức, hoặc giả là lo được lo mất, không có cảm giác an toàn, nhưng dù thế, cũng không muốn trách cứ Ân Âm.
Nghĩ nghĩ, Ân Âm mở Weibo cá nhân của mình, soạn một câu, chọn tải lên.
Công ty làm sáng tỏ là việc công ty đối với nghệ sĩ, còn về phía nàng, là một người vợ nên làm để báo cáo cho chồng.
Cất điện thoại đi, Ân Âm lộ ra cửa sổ xe, nhìn ra ngoài, mi tâm nhíu lại, nàng cố gắng nhớ lại lần trước Đô Đô gọi điện cho nàng, là muốn nói chuyện gì.
Khi ánh mắt nàng vô tình đảo qua cửa hàng nào đó, đôi mắt nàng sáng lên, chợt nhớ ra.
Thì ra Đô Đô muốn nói với nàng chuyện này.
Ân Âm nghĩ nghĩ, trong lòng đã có chủ ý, mở Wechat, soạn một tin nhắn, lại gửi một tấm hình, đến khi nhận được xác nhận từ bên kia mới thả lỏng đôi lông mày.
Xe rất nhanh đã đến Cảnh An Hoa Viên.
"Thái thái, ngài đã về?" Bảo mẫu nhìn thấy Ân Âm đi vào, có chút kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Ân Âm tháo kính râm xuống, đôi mắt đẹp quét một vòng trong biệt thự, không thấy người: "Tiên sinh và Đô Đô đâu?"
"Đô Đô thiếu gia đang ở nhà trẻ, Tô tiên sinh vừa nhận được điện thoại từ nhà trẻ, đã chạy tới đó."
Ân Âm nhíu mày: "Là Đô Đô xảy ra chuyện gì sao?"
"Nghe nói là Đô Đô thiếu gia đánh nhau với bạn học."
Thì ra là Đô Đô đánh nhau với bạn học, giáo viên còn gọi cả Tô Mạch, ba của bé đến.
"Ta biết rồi. Trương a di, ta hiện tại đến nhà trẻ đón Đô Đô và ba nó, dì chuẩn bị bữa chiều, chờ chút chúng ta về ăn."
"Được." Trương a di nhìn bóng lưng Ân Âm rời đi, khẽ thở dài một tiếng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận