Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 480: Vì muốn tốt cho ngươi cường thế mụ mụ ( 51 ) (length: 3829)

"Chuyện này liên quan đến tương lai của con, chúng ta phải về nhà bàn bạc, suy nghĩ thật kĩ."
Tôn Vệ Hồng gật đầu, cũng tỏ vẻ lý giải: "Được, tôi sẽ ở lại đây thêm ba ngày nữa, trong ba ngày đó, cô trả lời tôi lúc nào cũng được."
Sau khi rời khỏi nhà thi đấu, cả đoàn người liền bắt xe về nhà.
Vì về nhà hơi muộn, mà huấn luyện viên Lâm, người vẫn luôn rất cao hứng, đã đứng ra mời mọi người đi ăn cơm.
Vì lần thi đấu bóng bàn này đạt được thành tích tốt, mọi người đều đồng ý.
Lúc ăn cơm, huấn luyện viên Lâm có chút muốn nói lại thôi, ông ấy kỳ thực có chút do dự, không biết có nên làm chút công tác tư tưởng với Ân Âm, để Hứa Thanh An phát triển theo hướng vận động viên bóng bàn, đồng ý lời đề nghị của Tôn Vệ Hồng hay không.
Nhưng nghĩ lại, ông ấy vẫn kìm nén lại.
Tuy ông ấy là huấn luyện viên của Hứa Thanh An, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là người ngoài.
Người thực sự có thể quyết định cho Hứa Thanh An chỉ có bản thân đứa trẻ và người nhà của nó.
Ăn cơm xong, mọi người về nhà.
Về đến nhà, Ân Âm cũng không lập tức nhắc đến chuyện đó, ba chị em có chút do dự, đặc biệt là Hứa Thanh An, bất quá cũng không nói gì nữa, lục tục đi tắm rửa rồi đi ngủ.
Mãi đến khi Hứa Thanh Nặc đi tắm, trong phòng chỉ còn lại Hứa Thanh An vừa tắm xong, Ân Âm mới đi vào.
Ân Âm tiện tay đóng cửa lại.
Hứa Thanh An vốn đang ngồi trên ghế sofa, thấy Ân Âm đi vào, lập tức đứng dậy, có chút căng thẳng.
"Mẹ."
"Ừ, ngồi xuống đi, mẹ chỉ muốn nói chuyện với con một chút."
Hứa Thanh An vẫn có chút căng thẳng, nhưng cũng ngồi xuống, hai tay quy củ đặt trên đầu gối.
Hàng mi dài hơi rủ xuống, thỉnh thoảng rung động, có chút thấp thỏm.
"An An, mẹ muốn nói với con về chuyện hôm nay mà huấn luyện viên Tôn đã nói."
Hứa Thanh An thầm nghĩ, quả nhiên là chuyện này, mẹ đến để thuyết phục cậu từ bỏ sao?
Tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng đến khi thực sự đối mặt, Hứa Thanh An vẫn có chút khổ sở.
"An An, con có muốn vào trường thể thao, cùng huấn luyện viên Tôn huấn luyện, sau này trở thành một vận động viên bóng bàn không?" Ân Âm lại hỏi.
Hứa Thanh An mím môi, không trả lời, trong lòng dường như đang trải qua giằng xé, nhưng sự giằng xé đó, dường như cũng chẳng có ích lợi gì.
Rất lâu sau, cậu nói: "Mẹ quyết định là được ạ." Lúc nói ra câu này, Hứa Thanh An ý thức được cậu đã từ bỏ.
Thực ra, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, chẳng phải cậu đã từ bỏ rất nhiều thứ rồi sao?
Bây giờ, từ bỏ điều này, dường như cũng chẳng có gì to tát, rốt cuộc, bây giờ cậu vẫn có thể tiếp xúc với bóng bàn, không phải sao.
Con người, không thể quá tham lam.
Hứa Thanh An tự nhủ với mình, phải học cách thỏa mãn.
Ân Âm khẽ thở dài một tiếng, cô đưa hai tay nâng mặt cậu bé lên, nhìn chăm chú vào cậu: "An An, đây là cuộc đời của con, mẹ có thể cho con ý kiến, nhưng không có quyền thay con quyết định. Con có suy nghĩ của riêng mình, mẹ sẽ tôn trọng suy nghĩ của con. Con chỉ cần làm theo suy nghĩ của mình, bất luận suy nghĩ của con là gì, mẹ đều sẽ ủng hộ con."
Hứa Thanh An hơi mở to hai mắt, dường như không quá tin tưởng.
Thật sao? Cậu thực sự có thể làm theo nội tâm của mình, biểu đạt ra suy nghĩ của mình sao?
Cậu muốn, liền có thể có được ư?
Hứa Thanh An mím môi càng chặt hơn, chỉ là đôi mắt vốn không dám nhìn Ân Âm, giờ lại đang nhìn chăm chú vào cô.
Ân Âm từng bước dẫn dắt: "Nào, An An, nói cho mẹ biết, con có muốn vào trường thể thao, có muốn trở thành vận động viên bóng bàn không?"
Nói xong, Ân Âm cũng không thúc giục, mà kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến rất lâu sau, cậu bé mới gật đầu, nhỏ giọng đáp một tiếng "Muốn ạ".
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận