Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1019: Tinh Tinh cô nhi viện viện trưởng mụ mụ ( 41 ) (length: 3925)

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã sắp bước sang năm mới.
Đây là năm mới đầu tiên Ân Âm nhậm chức tại cô nhi viện Tinh Tinh, năm mới thì nên có những khởi đầu mới.
Ân Âm cùng các nhân viên mang đám trẻ trang hoàng lại cô nhi viện, cắt chữ Phúc, viết câu đối và nhiều thứ khác, muốn biến cô nhi viện Tinh Tinh thành một biển cả ngập tràn sắc đỏ.
Trước kia vì cô nhi viện Tinh Tinh nghèo khó, đám trẻ vào dịp năm mới cũng không có cách nào mặc được quần áo mới, giày mới, năm nay Ân Âm dự định dẫn bọn hắn đi mua quần áo mới.
Đám trẻ nghe được sau đều rất vui vẻ, chỉ là cũng có một vài đứa trẻ lo xa như Trường Sinh, sợ rằng việc mua quần áo mới sẽ khiến cô nhi viện càng thêm nghèo túng.
Mãi cho đến khi Ân Âm đảm bảo rằng, số tiền này sẽ không làm cô nhi viện trở nên nghèo khó, bọn họ mới lại vui vẻ chấp nhận.
"Nào, các con thích bộ quần áo nào thì tự mình chọn lấy." Ân Âm phân chia dẫn đám trẻ ra ngoài mua quần áo. Mỗi đứa trẻ đều có thể mua hai bộ.
Trong số mấy đứa trẻ này, có cả Thanh Lãng.
Hắn không giống những đứa trẻ khác đi chọn quần áo, mà là đứng nguyên tại chỗ, thân thể khẽ run rẩy.
Ân Âm bước lên phía trước nắm chặt tay hắn, ôn nhu nói: "Thanh Lãng đừng sợ, tỷ tỷ ở đây rồi."
Trẻ tự kỷ rất sợ đến những nơi ồn ào náo nhiệt, chúng thích ở một mình yên lặng.
Nhưng, muốn chữa trị chứng bệnh tự kỷ của chúng, lại cần phải giao tiếp với chúng, dẫn chúng bước ra khỏi thế giới nhỏ bé kia, từ đó hòa nhập vào xã hội rộng lớn này.
Ân Âm rõ ràng cảm giác được Thanh Lãng dựa sát vào người nàng hơn một chút, thân thể cũng không còn run rẩy nữa, lẩm bẩm nói: "Có mụ mụ, không sợ, ta."
Mụ mụ ở đây, ta không sợ.
Ân Âm nghe được lời nói của Thanh Lãng, dở khóc dở cười.
Vốn dĩ dựa theo tuổi tác của nàng và Thanh Lãng, ngay từ ban đầu, Ân Âm đã bảo Thanh Lãng gọi mình là tỷ tỷ, mà Thanh Lãng ban đầu cũng gọi như vậy, nhưng sau này, hắn nghe được phần lớn đám trẻ trong viện vẫn luôn gọi nàng là Ân Âm mụ mụ, cho nên, hắn cũng liền đổi giọng, bắt đầu gọi nàng là mụ mụ.
Mặc dù nàng là đầu giường bà bà, gọi nàng là mụ mụ cũng không sai, nhưng mấu chốt là nàng ở thế giới này mới có hai mươi hai tuổi.
Bị một đứa trẻ mười hai tuổi gọi là mụ mụ, cảm giác thật là…
Nhưng Thanh Lãng khăng khăng không chịu đổi giọng, không còn cách nào khác, Ân Âm đành phải tùy theo hắn.
"Con thích quần áo gì thì tự mình đi chọn đi, ta ở đây trông chừng con, sẽ không rời đi." Thanh Lãng rất thông minh, chuyện tự mình lựa chọn quần áo, hắn nhất định có thể làm được.
"Không rời đi, mụ mụ?"
Mụ mụ sẽ không rời đi?
Hắn xác nhận lại với Ân Âm.
"Ân, sẽ không rời đi."
Sau khi xác nhận Ân Âm sẽ không rời đi, Thanh Lãng cũng yên tâm hơn một chút, không còn khẩn trương như vậy nữa, hắn đi vào cửa hàng quần áo treo đầy đồ, chầm chậm bước đi, đi hai bước, dừng lại một chút, liếc mắt xem Ân Âm có còn ở đó hay không, rồi lại đi thêm vài bước, lại quay đầu lại.
Ân Âm che miệng, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.
Thiếu niên này sao lại đáng yêu như vậy chứ.
Một lúc lâu sau, thiếu niên mới di chuyển giữa những bộ quần áo.
Ân Âm ở bên ngoài giúp Bình An chọn quần áo năm mới cho cô bé, mặc dù cô bé hiện tại chỉ là một đứa trẻ con, nhưng cô bé là một thành viên của cô nhi viện Tinh Tinh, cũng cần phải đón tết.
Vừa mới giúp Bình An chọn xong hai bộ quần áo, giọng nói quen thuộc của thiếu niên liền vang lên.
"Chọn xong, ta."
Ta chọn xong rồi.
Ân Âm ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy trong tay thiếu niên có hai bộ quần áo.
Khi Ân Âm mở hai bộ quần áo ra, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Một bộ trong số đó, áo trên có nền đỏ đậm, họa tiết bên ngoài là một bông hoa hướng dương lớn màu vàng phối với lá cây màu xanh lục, quần toàn bộ đều là màu đỏ.
Bộ còn lại, áo trên là màu xanh lá cây, phía trước và sau đều vẽ từng đóa hoa nhỏ tươi tắn, quần vẫn là màu đỏ.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận