Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 231: Thiếu yêu tiểu công gia chuyên tình nương thân ( 29 ) (length: 4009)

Đáng tiếc, nữ tử tài hoa như vậy, lại chỉ có thể bị khóa ở bên trong hậu viện quốc công phủ, thật đáng tiếc.
Lâm Ngọc Cẩn khẽ thở dài một tiếng.
"Đang thở than cái gì vậy?" Lúc này, có người vỗ vỗ bả vai Lâm Ngọc Cẩn, hắn giật nảy mình, nghiêng đầu nhìn lại, hóa ra là đường ca của hắn.
Lâm Ngọc Cẩn lắc đầu: "Đường ca có việc tìm ta sao?"
Lâm Ngọc Hành cười nói: "Không phải tổ mẫu đã tìm cho ngươi một vị cô nương không tệ, định chờ ngươi trở về gặp mặt sao. Không gạt ngươi, lần này vị cô nương này là một người tài mạo song toàn."
Lâm Ngọc Cẩn nhếch môi cười lạnh, hắn mới không tin.
Trước đây tổ mẫu không phải cũng tìm nhiều nữ tử tài mạo song toàn như vậy sao, nhưng những cô nương kia cho dù có tài hoa đến đâu cũng không sánh nổi Tô phu nhân vừa rồi.
Ai, đáng tiếc Ân cô nương sớm đã là Tô phu nhân, không phải hắn nhất định phải đi cầu cưới.
"Đường ca, ngươi giúp ta từ chối đi, ta còn có học sinh muốn khảo hạch, không thể phân thân." Nói xong, Lâm Ngọc Cẩn xoay người nhanh chóng rời đi.
Bây giờ hắn nhìn thấy việc xem mặt mà sợ, cũng không còn tin tưởng ánh mắt của người nhà mình nữa.
- Việc Tô Nguyên Gia thông qua khảo hạch, khi hắn và Ân Âm còn chưa bước ra khỏi Lộc Sơn thư viện, đã lan truyền ra ngoài. Tin tức Lâm Ngọc Cẩn quyết định thu Tô Nguyên Gia làm đồ đệ cũng không giấu giếm, như một tiếng sấm kinh động nổ tung bên trong kinh thành.
"Lâm viện trưởng thế mà lại muốn thu tiểu công gia làm đồ đệ, vậy tiểu công gia có thiên phú đến mức nào chứ."
"Ta không cầu nhi tử ta trở thành đồ đệ của Lâm viện trưởng, chỉ cầu nó có thể thông qua khảo hạch."
"Quốc công phu nhân thật hạnh phúc, có quốc công gia chuyên tình phu quân như vậy, lại có tiểu công gia thông minh hài tử như vậy. Thật khiến người ta ngưỡng mộ."
Bởi vì bên ngoài có quá nhiều người, mặc dù bởi vì thân phận tôn quý, sẽ không bị ngăn cản, nhưng Ân Âm cũng không muốn ở lại bị vây xem, liền cùng Tô Nguyên Gia cùng nhau lên xe ngựa rời đi.
Trên xe ngựa, Tô Nguyên Gia đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, rất là hưng phấn.
"Gia Gia, hôm nay ngươi được Lộc Sơn thư viện tuyển chọn, ngươi muốn khen thưởng gì, nương thân có thể cho ngươi."
"Thật sao?"
Ân Âm nhíu mày, tiểu gia hỏa thật sự là có thứ muốn a.
"Nương thân đương nhiên sẽ không lừa ngươi."
Tô Nguyên Gia dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Nương thân, hài nhi muốn đi Kim Mãn lâu một chuyến."
Kim Mãn lâu, là cửa hàng trang sức vàng bạc, ngọc khí lớn nhất kinh thành, đồ trang sức bên trong chế tác tinh xảo, kiểu dáng phong phú, được người kinh thành vô cùng yêu thích.
Đương nhiên, ngoài trừ đồ trang sức của nữ tử tương đối nhiều, còn có đồ trang sức cho nam tử, lão nhân, và cả hài tử.
Ân Âm chỉ coi Tô Nguyên Gia là muốn mua cho chính hắn, cho nên không do dự, gật đầu đồng ý.
Thấy Ân Âm không hỏi, Tô Nguyên Gia thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đến Kim Mãn lâu, không phải muốn mua đồ trang sức cho mình, hắn là muốn mua cho nương thân, hắn nhớ tới không lâu nữa là đến sinh nhật của nương thân, hắn thật vất vả mới ra khỏi phủ một chuyến, vừa vặn đến Kim Mãn lâu chọn cho nương thân một món đồ trang sức.
Rất nhanh, xe ngựa đi ngang qua Kim Mãn lâu, Ân Âm cùng Tô Nguyên Gia cùng nhau xuống xe ngựa.
Kim Mãn lâu có bốn tầng.
Tầng thứ nhất, là đồ trang sức bình dân miễn cưỡng có thể mua được.
Tầng thứ hai, chuyên cung cấp đồ trang sức cho phú thương.
Tầng thứ ba và tầng thứ tư, là dành riêng cho người có thân phận tôn quý hoặc hoàng thân quốc thích.
Lầu một rất đông người, Ân Âm và Tô Nguyên Gia vừa tiến vào, người của Kim Mãn lâu liền phái người chuyên trách dẫn bọn họ lên lầu ba.
"Quốc công phu nhân, ngài tới thật là khéo, những món này đều là đồ trang sức mới nhất của Kim Mãn lâu chúng ta, đặc biệt thích hợp với ngài." Lưu chưởng quỹ giới thiệu.
Ân Âm nhàn nhạt cười một tiếng: "Hôm nay không phải ta đến mua đồ trang sức, mà là nhi tử ta đến mua đồ trang sức."
"A?" Lưu chưởng quỹ hơi có chút kinh ngạc.
( chương này xong )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận