Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 161: Mù đồng ly dị mụ mụ (length: 3862)

"Những năm nay, ngươi và mẹ ngươi sống có tốt không? Cha mấy năm nay vẫn luôn rất nhớ hai người, cũng luôn tìm kiếm, nhưng ngươi lại không để lại một phương thức liên lạc nào, ta vẫn luôn không tìm được." Giọng nói Trình Trấn Bình nghe có vẻ xa xăm lại bi thương, phảng phất như hắn bị vứt bỏ một cách tàn nhẫn.
Trình Hi khẽ xì một tiếng, Trình Trấn Bình nói những lời này, là thật hay giả, hắn dù không nhìn thấy, cũng có thể phân biệt được.
Trình Hi không trả lời hắn, tiếp tục hỏi: "Ông còn có lời gì muốn nói không? Nếu không có, ông có thể rời đi, sau này cũng không cần tới nữa."
Trình Trấn Bình nghe xong những lời này, lập tức cuống quýt.
"Hi Hi, con không tin cha sao? Cha biết, trước kia cha đã làm sai, cũng có lỗi với mẹ con, nhưng cha những năm nay đã biết sai rồi, ta biết ta đã bạc đãi hai mẹ con con rất nhiều, đặc biệt là con.
Hi Hi, cha có lỗi với con, con hãy về bên cạnh cha đi, cha sẽ đền bù cho con, sau này sẽ không còn ai nói con là đứa trẻ không có cha nữa."
Câu nói cuối cùng của Trình Trấn Bình trực tiếp đâm trúng tim đen của Trình Hi, thử hỏi, có đứa trẻ nào lại muốn bị người khác nói là không có cha.
Nếu đổi lại là năm năm trước, Trình Hi có lẽ dưới sự "sám hối" của Trình Trấn Bình, sẽ ôm hy vọng, nhưng năm năm qua, hắn cùng Ân Âm sớm tối ở chung, rất nhiều tư tưởng của Trình Hi đều chịu ảnh hưởng của Ân Âm.
Hiện giờ Trình Hi, đáy lòng vẫn như cũ thiện lương tốt đẹp, nhưng hắn không ngốc, cũng không hề khờ dại.
Đôi mắt không nhìn thấy, nhưng trái tim hắn lại sáng như gương, có thể càng thêm rõ ràng phân biệt được lòng người.
Chỉ là nhớ tới chín năm kia, trong lòng hắn cuối cùng vẫn còn giữ lại một tia hy vọng mong manh.
Trình Hi chất vấn: "Ông hối hận? Ông hối hận thì sao chứ, đã phạm sai lầm thì có thể coi như không tồn tại sao? Tổn thương đã gây ra cho người khác liền có thể san bằng sao?"
Trình Hi muốn chất vấn, chất vấn chín năm kia, hắn đã coi thường mẹ con hắn, chất vấn hắn đã vượt quá giới hạn cùng người khác lập gia đình, bỏ lại hắn cùng Ân Âm bị người khác tra tấn, khinh dễ. Muốn chất vấn hắn tại sao bây giờ còn có mặt đến trước mặt hắn giả nhân giả nghĩa.
Ngực Trình Hi phập phồng dữ dội, cảm xúc dao động rất lớn, nhưng dần dần, hắn lại bình tĩnh trở lại.
Giống như những gì hắn đã nói, tổn thương đã gây ra, quá khứ đã qua, chất vấn nữa thì có ích gì.
Hắn thản nhiên nói: "Ông đi đi, đừng nói những lời dối trá mà ngay cả bản thân ông cũng không tin. Ta không cần cha, ta có mẹ là đủ rồi, xin ông đừng đến quấy rầy cuộc sống của chúng ta."
Trái tim đã từng bị tổn thương, đã dần dần khép lại nhờ sự đồng hành của mẹ, cớ sao hắn phải vì cái gọi là tình cha, mà tự tay vạch trần vết sẹo xấu xí kia.
Trình Hi nói xong, quay người rời đi.
Trình Trấn Bình sao có thể để Trình Hi rời đi, hắn bước nhanh đến, giữ chặt tay Trình Hi, Trình Hi lại giãy giụa.
Trình Hi rốt cuộc không thể sánh bằng Trình Trấn Bình đang nhìn rõ mọi thứ, trong lúc xô đẩy, hắn bị vướng chân, suýt chút nữa ngã nhào.
"Hi Hi." Một giọng nói ôn nhuận mang theo từ tính vang lên, Trình Hi nghe được có tiếng bước chân vội vã đi tới, một giây sau, hắn sắp ngã xuống thì được kéo lên.
"Hi Hi, con không sao chứ." Người tới quan tâm hỏi.
"Chú Hạ." Trình Hi nghe được giọng nói của Hạ Hoài Cảnh.
Trình Trấn Bình nhìn người đàn ông anh tuấn cao lớn trước mắt, nhíu mày, ngữ khí không tốt hỏi: "Anh là ai?"
Hạ Hoài Cảnh còn chưa lên tiếng, Ân Âm ở ngoài cửa đã đi vào, nhìn thấy Trình Trấn Bình, lửa giận trong lòng bùng lên, nàng lạnh mặt nói: "Trình Trấn Bình, anh đến tìm Hi Hi làm gì?"
Trình Trấn Bình nhìn thấy dáng vẻ của Ân Âm, muốn đến gần nhưng lại không dám, hắn nói: "Ân Âm, chúng ta làm lại từ đầu đi, Hi Hi cần một gia đình, cần có cha."
(Kết thúc chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận