Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 444: Vì muốn tốt cho ngươi cường thế mụ mụ ( 15 ) (length: 3637)

Ngay khi Hứa Thanh An đang do dự không biết nên chủ động ra ngoài nói thành tích với Ân Âm hay là đợi ăn cơm xong rồi nói, Ân Âm đã đi vào.
Hứa Thanh An thấy mụ mụ vừa tới, lập tức thấp thỏm, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn "vò đã mẻ không sợ sứt", thôi, bị mắng thì cứ bị mắng vậy.
"An An, có phải thành tích kỳ thi giữa kỳ ra rồi không?" Ân Âm hỏi.
Hứa Thanh An gật đầu, đưa bài thi và giấy khen đến trước mặt Ân Âm, rũ mắt thấp giọng nói: "Mụ mụ, thực xin lỗi, con không có thi tốt, tiếng Anh chỉ có 98 điểm, không thể lấy được giấy khen, tổng điểm cũng xuống hạng tư." Cũng không lấy được giấy khen, hắn quá vô dụng.
Tiểu gia hỏa cúi đầu, lông mi thon dài bất an nháy, hắn không dám nhìn Ân Âm, rõ ràng là một bộ dáng vẻ phạm phải sai lầm lớn.
Thân thể nho nhỏ rũ xuống, còn mang một tia hơi hơi run rẩy.
Giống như là một đạo nhân đang chờ đợi xét xử.
Ân Âm nhìn rất đau lòng, phải biết, tiểu gia hỏa đối mặt không phải quan tòa, mà là mụ mụ hắn, nhưng hắn thế mà sợ Ân Âm sợ thành dạng này, có thể nghĩ nguyên chủ giáo dục thất bại cỡ nào.
Nguyên chủ đem áp lực của nàng, đều chuyển lên người mấy đứa nhỏ.
Ân Âm nhận lấy bài thi và giấy khen, xem qua một lượt, lập tức kéo Hứa Thanh An đến bên cạnh sofa ngồi xuống.
"An An, ngẩng đầu lên nhìn mụ mụ." Ân Âm tận lực làm giọng mình êm dịu.
Hứa Thanh An tay nhỏ bất an khuấy động góc áo, chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng, còn có một đôi mắt to hơi hơi đỏ hoe.
Ân Âm ôm mặt nhỏ của hài tử nói: "An An có phải hay không cảm thấy mụ mụ sẽ trách con, sẽ mắng con?"
Lời nói thẳng thắn của Ân Âm, làm Hứa Thanh An có chút kinh ngạc, tròng mắt hơi hơi phóng đại.
"An An, gần đây mụ mụ nghĩ thông suốt một vài chuyện. Mụ mụ cảm thấy, mụ mụ nên hướng con, cùng tỷ tỷ, ca ca của con nói một tiếng xin lỗi."
Ân Âm đột nhiên tới xin lỗi, làm Hứa Thanh An có chút sợ, hắn lập tức lắc đầu muốn nói gì, Ân Âm lại tiếp tục nói.
"An An, con nghe mụ mụ nói xong trước đã."
"An An, thực xin lỗi. Mụ mụ là muốn con ưu tú, là mong con thành tài, nhưng mụ mụ không nên đối với con nghiêm khắc như vậy, không nên không để ý đến nguyện vọng của con, không nên quên mất con vẫn là một đứa trẻ, tước đoạt đi sự ngây thơ và vui vẻ thuộc về tuổi này của con."
"An An, con hẳn là rất mệt mỏi, mấy năm nay, bị mụ mụ ép đi học những lớp mà con căn bản không muốn học, bị mụ mụ làm cho không thể cùng bạn học ra ngoài chơi, để con chỉ có thể cô đơn một mình, đối mặt với việc học tập không có hồi kết. An An, có lẽ con cũng trách ta đi."
Có lẽ bởi vì Ân Âm mở rộng cửa lòng, vừa vặn nói đến trong lòng Hứa Thanh An, tuổi còn nhỏ, vốn không biết che giấu tâm tư, Hứa Thanh An hốc mắt lập tức liền đỏ lên, nước mắt chảy xuống.
Hắn nức nở nói: "Không phải, mụ mụ, con không có trách người, con biết mụ mụ là vì muốn tốt cho con."
Ân Âm nghe được lời này của hắn, trong lòng liền đau xót, nàng biết, cho dù đời trước ba đứa nhỏ có kết cục bi thảm như vậy, nhưng bọn chúng đều chưa từng oán quá nguyên chủ.
Chính là chưa từng oán quá, mới càng thêm làm người ta đau lòng.
Ân Âm lau nước mắt trên mặt Hứa Thanh An, nhưng càng lau, nước mắt tiểu gia hỏa rơi càng dữ.
Ân Âm nhìn, hốc mắt cũng phiếm hồng.
"An An, mụ mụ ban đầu mong muốn tốt cho các con, nhưng sau một thời gian, mụ mụ liền quên mất ước nguyện ban đầu. Cái gì là muốn tốt cho các con? Không phải ta cho rằng tốt, mà là các con cảm thấy tốt, kia mới tính là tốt. An An, mụ mụ sai rồi."
(Chương này hết)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận