Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 708: Tận thế vứt bỏ hài tử ích kỷ mụ mụ ( 22 ) (length: 3844)

Sau này mới biết được hắn đã bốn mươi ba tuổi, dù là như thế, nàng - khi ấy mới mười chín tuổi - vẫn như cũ bị mị lực của Tô Huy thuyết phục và hấp dẫn.
Nàng ghen ghét thê tử của Tô Huy, có thể có được trượng phu tốt như vậy, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm đè nén tình cảm thầm mến của chính mình.
Nàng thậm chí còn nghĩ, tận thế, nói không chừng thê nhi của lão đại sớm đã biến thành "thi ban", cho dù không biến thành "thi ban", cũng có thể bị "thi ban" cắn chết, hoặc giả vì không có đồ ăn mà chết đói.
Nàng trong lòng âm thầm mong mỏi như vậy.
Mặc dù cũng có khả năng không chết, nhưng lão đại đã bốn mươi ba tuổi, thê tử của hắn cũng hẳn là bốn mươi tuổi tả hữu, còn sinh hai hài tử, sớm đã là lão nữ nhân.
Mà nàng mới mười chín tuổi a, tươi non mơn mởn một cành hoa, nàng liền không tin nàng không so được với một lão nữ nhân.
Nàng hoàn toàn có lòng tin đem Tô Huy từ trong tay lão nữ nhân kia đoạt lấy.
Bất quá, có thể không gặp phải nữ nhân kia, hoặc giả nữ nhân kia sớm đã chết đi, là tốt nhất.
Mà hiện tại, nhìn căn phòng trống rỗng, lạnh lẽo, chẳng phải chính là tình huống mà nàng muốn sao?
Bất quá, nàng cũng không dám đem ý tưởng chân thật của chính mình biểu lộ ra.
Nàng hạ thấp giọng, trấn an nói: "Lão đại, ngươi nén bi thương, bọn họ..."
"Ngậm miệng!" Tô Huy quát một tiếng, ánh mắt đảo qua Trịnh Uyển cùng Ngao Tân, mắt sắc nặng nề, đen như mực, ngữ khí mang theo lãnh ý không cho người khác xía vào, "Bọn họ sẽ không chết, tuyệt đối sẽ không."
Ngao Tân và những người khác lập tức im lặng.
Trịnh Uyển thì bị Tô Huy đột nhiên quát lớn làm cho giật nảy mình, cũng ngậm miệng lại, nhưng sau đó là ủy khuất, nàng chẳng lẽ nói sai lầm rồi sao? Lão nữ nhân kia cùng đứa con tàn tật, nói không chừng thật đã chết. Bọn họ rốt cuộc có cái gì tốt, lão đại vì cái gì không chịu chấp nhận hiện thực.
Nhưng lúc này, nhìn thấy Tô Huy đang nổi nóng, nàng không dám nói gì, chỉ là hốc mắt phủ một tầng hơi nước, cánh môi mím lại, mang một tia quật cường.
Tô Huy đáy mắt mang lãnh ý, cũng không cho Trịnh Uyển một ánh mắt.
Thê nhi chính là "vảy ngược" của Tô Huy.
Hắn không cho phép bất luận kẻ nào đụng vào.
Hắn không nghĩ đến lần đó địa doanh cứu nhi tử, lại khiến cho chính mình ngã xuống núi cốc hai năm đằng đẵng, sau này, hắn ngoài ý muốn thức tỉnh dị năng lôi hệ, ra khỏi sơn cốc, mới phát hiện tận thế đã tới.
Bởi vì trước khi xảy ra chuyện, thê nhi đều ở tại lão trạch, hắn cũng sợ tận thế đến, bọn họ sẽ xảy ra chuyện, không ngờ tới lão trạch, không chỉ không nhìn thấy thê nhi, mà ngay cả những người khác trong Tô gia cũng không thấy.
Sau đó, hắn cứu một người hầu trước kia ở lão trạch, mới biết được hai năm hắn không trở về đã phát sinh rất nhiều sự tình.
Thê nhi của hắn bị đuổi ra khỏi lão trạch, nữ nhi của hắn Tô Trà, mới 19 tuổi, Tô Hoàng - đại ca tốt của hắn - vì để tập đoàn Tô thị nâng cao một bước, ép buộc Trà Trà gả cho Phó Thời - kẻ mất đi cha mẹ, đã 29 tuổi của Phó thị.
Càng làm cho Tô Huy khó có thể chấp nhận là, nhi tử Tô Chu, hai chân thế mà bị cắt chi, thành người tàn tật, nhi tử của hắn mới 8 tuổi a.
Tận thế đến, Tô phụ, Tô mẫu cùng Tô Hoàng và những người khác may mắn không biến thành "thi ban", nghe nói còn được nghĩ cách cứu viện đến căn cứ an toàn.
Tô Huy hận a.
Hắn không kịp chờ đợi tới A thành phố, chính là vì tìm thê nhi, nhưng hiện tại tìm không thấy, ngay cả bọn họ sống hay chết cũng không biết.
Tô Huy sống lưng hơi hơi còng xuống, hốc mắt phát hồng, cưỡng ép đè nén cơn đau đớn quay cuồng trong lòng.
Không thể nào, A Âm, Chu Chu, Trà Trà, các ngươi không có việc gì.
Chỉ cần một ngày không tìm được các ngươi, ta liền sẽ không từ bỏ.
Tô Huy ổn định một hồi, mới nói: "Nghỉ ngơi chút, sau đó xuất phát đi B thành phố."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận