Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 948: Nương thân mất tích sau hầu môn pháo hôi tử nữ ( 50 ) (length: 4002)

Ân Sách cũng không thèm để ý, hắn để ý chỉ có trong tân phòng, thê tử của hắn.
"Chủ tử, tân khách nhóm đều đã lục tục rời đi."
"Ừm." Ân Sách đáp lời, được khiêng kiệu hướng về tân phòng, hắn yên lặng nằm, sắc mặt so với trước đó còn tái nhợt hơn mấy phần.
Hắn chợt nhớ ra điều gì, nói: "Có phân phó người mang thức ăn cho hoàng phi không?"
"Đã đưa."
"Chủ tử, vừa rồi hai vị di nương ở Xuân Phong viên có ý định đến Nhật Hảo viên bái kiến hoàng phi, đã bị ngăn lại."
Con mắt Ân Sách chợt mở, ánh mắt phượng thoáng hiện lên ý lạnh lẽo như băng giá: "Về sau, không muốn để những người đó đến trước mặt hoàng phi quấy rầy nàng. Nếu như các nàng không biết tốt xấu, vậy không cần phải giữ lại các nàng."
Lời hắn nói nhẹ như lông hồng, phảng phất không hề để tâm đến hai người kia, mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng ra được một Ân Sách ốm yếu thế này lại có thể nói ra những lời như vậy.
Kỳ thật nghĩ kỹ cũng có thể hiểu được.
Sinh ra ở hoàng gia, trời sinh trong xương cốt máu đã lạnh, không phải ai cũng có thể sưởi ấm.
"Vâng." Tiểu Ngũ cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nói thật, Tiểu Ngũ rất chán ghét việc kế hậu lấy các loại danh nghĩa đưa người tới.
Ngoài miệng nói là hy vọng các nàng có thể vì chủ nhân khai chi tán diệp, nhưng trên thực tế lại là muốn lấy mạng chủ tử.
Chủ tử thân thể yếu đuối, có bệnh truyền nhiễm nặng, bệnh liệt giường, đến bò còn không đứng dậy được, huống chi là hành phòng sự.
Chỉ sợ chuyện phòng the này còn chưa được mấy lần, chủ tử đã mất mạng.
Nhưng những nữ nhân đó, lại vẫn cứ không an phận, còn dùng hạ dược, thủ đoạn ác độc này. Có một lần chủ tử bất hạnh trúng chiêu, cho dù thái y kịp thời tới, giải dược tính, nhưng vẫn mất đi nửa cái mạng, lần đó chủ tử nằm liệt giường trọn vẹn một tháng.
Sau đó, vẫn là chủ tử tìm thế thân, mới khiến cho những nữ nhân đó an phận lại.
Ân Sách ở trên kiệu hơi khép mắt, hắn nghĩ, đợi qua ít ngày, phải mau chóng đem những nữ nhân đó xử lý sạch sẽ hậu viện, trả lại cho Nghi Nhi. Hắn tuyệt đối không thể để Nghi Nhi ở trong phủ hắn xảy ra chuyện, hắn phải bảo vệ nàng thật tốt.
Trước kia hắn lười hao tâm tốn sức đi tính toán với kế hậu, dù sao cũng chỉ là nhường ra một ít viện tử, nhưng hôm nay Nghi Nhi đã vào cửa, hắn không thể để cho những nữ nhân không liên quan quấy rầy sự thanh tịnh của Nghi Nhi.
Kiệu cuối cùng cũng dừng lại tại cửa ra vào tân phòng.
Ân Sách xuống kiệu, đứng tại cửa ra vào.
"Tiểu Ngũ, ngươi ở ngoài cửa trông coi, có việc ta sẽ gọi ngươi."
"Vâng."
Ân Sách có bàn tay thon dài, chậm rãi đẩy cửa phòng, sải bước chân dài, đi vào.
Sau bình phong, trên giường khắc hoa màu đỏ, tân nương mặc một bộ áo cưới đỏ, hai tay giao nhau đặt trên đầu gối, bàn tay nàng nhỏ nhắn, móng tay mượt mà hiện lên một tầng phấn nhạt, Ân Sách có thể nhớ lại cảm giác ấm áp khi nắm lấy bàn tay nhỏ bé này, còn có lớp chai mỏng trong lòng bàn tay, đó không phải là thứ mà một thiên kim tiểu thư nên có, có thể nghĩ mấy năm nay, nàng đã trải qua những ngày tháng như thế nào.
Đáng tiếc, mấy năm nay, Ân Sách cũng sống như đi trên băng mỏng, trừ việc bảo đảm tính mạng nàng không lo, thì không thể làm gì khác.
Nàng đắp khăn voan đỏ, khiến người ta không nhìn rõ được cảm xúc trên mặt nàng.
Ân Sách ngồi xuống bên cạnh giường, nghiêng đầu cầm lấy hỉ cân.
Hắn thả nhẹ hơi thở, dùng hỉ cân chậm rãi vén khăn cô dâu lên.
Khăn cô dâu được vén lên, thứ đầu tiên nhìn thấy là một tấm mạng che mặt màu hồng, theo khăn voan đỏ hoàn toàn được vén lên, thiếu nữ ngẩng đầu, lộ ra đôi mày liễu, mắt hạnh hơi tròn, như một vũng nước mùa thu, óng ánh và trong veo.
Lông mi thon dài run rẩy, Ân Sách có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của hắn trong đôi mắt đó.
"Biểu ca." Thiếu nữ khẽ gọi một tiếng, giọng nói êm tai như hoàng oanh, có lẽ vì thẹn thùng, khẩn trương, giọng nói có chút thấp, khóe mắt hiện một tầng ửng đỏ nhàn nhạt.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận