Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1217: Bất công nhị thai mụ mụ ( 46 ) (length: 3802)

"Dạo này thế nào, A Sơ bọn họ đã đến chưa?" Ngoài cửa Ôn gia, Ôn phụ ban đầu đang nằm trên giường, nghe thấy bên ngoài mơ hồ có tiếng xe hơi chạy qua, vội vàng đứng dậy xuống giường chạy ra ngoài.
"Ba, còn chưa tới đâu, nhưng chắc cũng sắp rồi." Người nói chuyện là Ôn nhị tỷ, bên cạnh dắt theo một đôi song sinh nam, tuổi chừng mười hai, mười ba.
Ngoài ra còn có một nữ hài mười bốn tuổi, đó là đại nữ nhi của Ôn đại tỷ, lúc này nàng đang mặc một thân quần áo hơi cũ quét rác.
Ôn đại tỷ dắt một đứa nhỏ tầm bảy tuổi, đang ngồi ngoài sân nói chuyện với Ôn mẫu, không ngừng ngó quanh.
Ôn phụ đi ra ngoài vừa nhìn, quả nhiên Ôn Sơ còn chưa tới.
"U, lão Ôn, các người đây là đang chờ A Sơ trở về à?" Vương đại gia hàng xóm rít thuốc, ngồi trên tảng đá bên cạnh, hỏi.
"Chứ còn gì nữa."
Vương đại gia nheo đôi mắt vẩn đục quét một cái qua Ôn đại tỷ: "Hai đứa con gái của ông cũng ở đây à."
Sắc mặt Ôn phụ hơi đổi, nhưng cũng không nổi giận, nói: "Các nàng là nghe nói A Sơ sắp về, một năm không gặp, có thể không nhớ đệ đệ của chúng sao. Bọn họ tỷ đệ tình cảm tốt đẹp a."
Vương đại gia cười nhạo, cái gì mà tỷ đệ tình cảm tốt đẹp, sao không nói là tới "ăn nhờ ở đậu" còn lừa gạt chiếm đoạt chứ.
Có ai không biết chuyện trước đó Ôn gia lão đại, lão nhị liền mang cả nhà chồng trở về, ở tại nơi này, chính là chờ người đệ đệ đang sống tại đại thành thị này trở về.
Rốt cuộc hàng năm Ôn Sơ đều mang về không ít đồ, nghe nói người con dâu nhà giàu kia còn sẽ chuẩn bị bao lì xì lớn nữa.
Cứ chờ mà xem, hiện tại chỉ là Ôn gia lão đại, lão nhị, ngày mai bắt đầu tam cô lục bà cũng nên đến, đến lúc đó, Ôn gia lại náo nhiệt.
Ôn gia người cũng là mệnh tốt, sinh Ôn Sơ một đứa con tuấn tú như vậy, được đại thành thị cô nương để mắt, nghe nói lúc trước người con dâu kia còn cho Ôn gia một bút tiền.
Bên ngoài thì nói Ôn Sơ là cưới vợ rồi đến đại thành thị sinh sống, kỳ thật cũng chẳng khác gì đem Ôn Sơ gả đi.
Bất quá, con nhà nghèo là như vậy, có tiền, thì cho dù đem con trai đi bán cũng chẳng hiếm lạ.
"Ba, ba đang lẩm bẩm gì vậy?" Một nam nhân thấp bé chừng ba mươi tuổi từ bên ngoài trở về, hỏi Vương đại gia.
"Ôn gia Ôn Sơ hôm nay trở về."
"A." Vương Đại Hổ mắt sáng lên, tầm mắt dừng trên người nữ nhân hơn sáu mươi tuổi cách đó không xa, ánh mắt sáng rực.
Ôn mẫu dường như có cảm giác, quay đầu, đối diện tầm mắt Vương Đại Hổ, khuôn mặt quỷ dị xuất hiện một vệt đỏ ửng.
Đúng lúc này, Ôn đại tỷ bỗng nhiên hô: "Tiểu đệ trở về. Đó là xe nhà tiểu đệ."
Ôn nhị tỷ cũng lập tức dắt hai đứa con song sinh chạy ra cửa, bởi vì đi quá gấp, còn suýt ngã.
Trần Đại Ny đang quét rác, động tác chợt dừng, đôi mắt vốn ảm đạm vô quang hơi sáng lên.
Là cậu mợ đã về.
Nếu bàn về việc thích ai nhất trong số tất cả người nhà họ Ôn, không phải người khác, mà là người cậu, mợ một năm mới hiếm khi trở về một lần.
Nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là tạm thời buông cây chổi xuống, nàng cũng muốn ngay lập tức nhìn thấy cậu, mợ, còn có Ninh Ninh muội muội, Thành Thành đệ đệ.
Ôn mẫu dư quang nhìn thấy Trần Đại Ny phía sau, người sau sợ hãi, nếu là ngày trước, Ôn mẫu khẳng định sẽ mắng một câu, nhưng nhìn thấy xe đang lao tới, bà rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Ân Âm ngồi ghế cạnh tài xế phía trên, nhìn thấy Ôn phụ, Ôn mẫu, cũng nhìn thấy Ôn đại tỷ, Ôn nhị tỷ cùng con cái của các nàng, khóe môi cong lên một đường cong ý vị sâu xa.
Ôn Sơ cũng đã thấy, không khỏi xấu hổ, hắn biết đại tỷ, nhị tỷ mang theo cả nhà trở về là làm gì.
Haiz.
"Ai nha, Ân Âm, A Sơ, cuối cùng các con cũng đã về." Cửa xe vừa mở ra, Ôn gia một đám người lập tức xông tới.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận