Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1348: Sống nương tựa lẫn nhau song bào thai huynh đệ ( 30 ) (length: 3721)

"Mau lại đây nào." Đồng Đồng một tay kéo một bé, cùng nhau ngồi lên trên tấm thảm.
Lúc mới bắt đầu bị Đồng Đồng nắm chặt, An Trạch và An Duệ có chút không quen, đặc biệt là An Duệ, theo bản năng muốn giãy ra, nhưng cuối cùng vẫn là không giãy được, đành để mặc Đồng Đồng kéo hai bé ngồi xuống trước mấy món đồ chơi.
Những món đồ chơi này có búp bê Barbie, súng đồ chơi, ghép hình, xếp gỗ, xe đồ chơi, rubik...
"Các ngươi thích chơi cái gì thì cứ lấy cái đó." Đồng Đồng nói.
Ánh mắt An Trạch dừng lại trên những món đồ chơi này, bên trong có rất nhiều món, An Kỳ đều có, nhưng An Kỳ sẽ không cho bé đụng vào.
Đôi mắt ngoan ngoãn, mềm mại nhìn Đồng Đồng một cái, được sự cổ vũ của cô bé, An Trạch cầm lấy một chiếc xe nhỏ màu lam, bé cầm rất cẩn thận, chỉ sợ làm hỏng mất.
Đôi mắt bé sáng long lanh, sờ chiếc xe nhỏ một hồi lâu, thăm dò đặt nó lên trên mặt đất, bé nhớ An Kỳ đã từng đặt chiếc xe nhỏ lên mặt đất, làm nó chạy.
An Trạch dùng tay đẩy chiếc xe đồ chơi di chuyển trên mặt đất, nhưng làm thế nào cũng không thể khiến chiếc xe đồ chơi tự chạy được.
An Trạch có chút cuống, cũng có chút khẩn trương, bé, bé có phải đã làm hỏng chiếc xe nhỏ rồi không.
Đồng Đồng thấy An Trạch mím chặt môi, biểu cảm rất nghiêm túc, không kìm được hỏi: "An Trạch đệ đệ, sao thế?"
An Trạch đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, xoắn xuýt một hồi, nói: "Xe, xe không chạy, có phải bị ta làm hỏng rồi không?"
Đồng Đồng lập tức hiểu ý của bé, cười nói: "Không có hỏng, phải kéo cái dây nhỏ này này."
Lúc này An Trạch mới phát hiện, ở phía sau xe đồ chơi, còn giấu một sợi dây nhỏ. Bé bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là phải kéo cái này sao?
Bé lại lần nữa đặt chiếc xe nhỏ lên mặt đất, kéo sợi dây nhỏ phía sau, chiếc xe đồ chơi lập tức tự động chạy, đôi mắt An Trạch sáng lên, hưng phấn nói: "Nó, nó thật sự tự chạy kìa."
Sự hưng phấn của trẻ con là không thể che giấu.
An Duệ cũng vỗ tay thay ca ca cao hứng.
Đồng Đồng gật đầu nói: "Đúng vậy, nó như vậy là chạy rồi đó."
An Trạch dường như nghĩ tới điều gì, khuôn mặt lại đỏ thêm mấy phần, có vài phần luống cuống tay chân nói: "Ta, ta trước kia chưa từng chơi qua." Bởi vì chưa từng chơi, cho nên không biết làm thế nào để chiếc xe đồ chơi chạy.
Đây là lần đầu tiên An Trạch chạm đến đồ chơi loại này.
Ân Âm trong lòng chua xót, nàng ở trong sự ngượng ngùng của An Trạch nhìn thấy một tia tự ti, bé dường như có chút sợ Đồng Đồng sẽ xem thường bé.
Một đứa bé sáu tuổi, đáng lẽ phải có rất nhiều đồ chơi và bánh kẹo ở độ tuổi này, vậy mà An Trạch lại đến cả chiếc xe đồ chơi mà các bé trai yêu thích nhất cũng không biết nên chơi như thế nào.
Hai đứa bé, thật sự đã phải chịu thiệt thòi rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều những điều mà đáng lẽ ở độ tuổi này chúng phải được hưởng thụ nhưng đều không có, tình yêu thương của cha mẹ, đồ chơi, bánh kẹo, nhà trẻ, sách truyện... những thứ này hoàn toàn không có.
Sáu tuổi, chúng đã phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm và gánh nặng mà đáng lẽ ở độ tuổi này không nên có.
Kỳ thật, nguyên chủ lúc mang thai thời kỳ đầu, đã sớm chuẩn bị phòng trẻ em cho hai đứa bé, đồ chơi bên trong so với những thứ mà Đồng Đồng lấy ra trước mắt còn nhiều hơn.
Chỉ là, bất kể là căn phòng, hay là đồ chơi, toàn bộ đều bị An Kỳ cướp đi.
Đồng Đồng không hề xem thường An Trạch, mà nói: "Không sao, ngươi không biết, ta có thể dạy ngươi."
Trong đôi mắt có chút ảm đạm của An Trạch lộ ra một tia sáng, bé mím môi lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, thấp giọng hỏi: "Có, có thể sao?"
"Đương nhiên."
Khóe môi lúm đồng tiền của An Trạch lại sâu thêm mấy phần: "Cảm ơn Đồng Đồng tỷ tỷ."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận