Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 938: Nương thân mất tích sau hầu môn pháo hôi tử nữ ( 40 ) (length: 3790)

Ngón tay Tiểu Ngũ quệt nhẹ khóe mắt, nức nở nói.
Trước kia Tiểu Ngũ là một kẻ ăn xin, có một lần suýt chút nữa bị đánh chết, may mắn được chủ tử của hắn ra ngoài nhìn thấy, đem hắn giữ lại bên người.
Chủ tử là người tốt như vậy, đáng lẽ phải sống lâu trăm tuổi, chứ không phải như bây giờ.
Tiểu Ngũ nhìn người thiếu niên trên giường nệm, đôi mắt nửa khép, tựa như ngủ say, hắn dùng thìa khuấy bát thuốc màu nâu, nói: "Chủ tử, dù sao người cũng uống thuốc đi."
Ân Sách khẽ thở dài, cuối cùng vẫn uống thuốc.
Tiểu Ngũ thấy vậy liền kéo chăn lên cao một chút, bưng bát thuốc đi ra ngoài.
Ân Sách tinh thần mỏi mệt, mơ màng, phảng phất chìm vào trong mộng.
Trong mộng, tiểu cô nương có đôi mắt hạnh xinh đẹp, như chứa cả một vùng nước thu, giọng nàng trong trẻo, dịu dàng gọi: "Biểu ca."
"Sao còn chưa tới, không phải là đang lừa người chứ?"
"Không, không, chờ một chút, hôm qua chúng ta đã gọi điện thoại, lát nữa đứa cháu gái kia của ta sẽ đến."
"Tốt nhất là vậy, nếu không phải, số tiền năm vạn kia, ngươi phải bồi hoàn gấp đôi."
"Đương nhiên, đương nhiên."
Căn nhà kiểu tây ba tầng, ở tầng một có bốn người đang ngồi, ba nam một nữ, đều tầm tuổi bốn mươi.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy đỏ lớn, cổ áo khoét sâu, khoe vóc dáng nở nang, lộ ra phần thịt trắng nõn bên trong, mặt trang điểm đậm, đôi môi đỏ đặc biệt nổi bật.
Khuôn mặt nhìn ngược lại thì lại tròn và phổ thông.
Nàng cười tủm tỉm nói chuyện với hai người đàn ông giống nhau như đúc, khi xoay người, rõ ràng để lộ phần cổ áo miêu tả sống động đường cong tròn trịa.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào ngực nàng, mũi có chút ngứa ngáy, hắn nâng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch, ánh mắt vẫn không rời đi.
"Cũng không biết ngoại sinh nữ của ngươi dáng người có được như ngươi không." Một người đàn ông khác đi tới sau lưng người phụ nữ, thuận tay vỗ vào mông nàng.
Người phụ nữ dường như không hề hay biết, lườm nam nhân một cái: "Lát nữa các ngươi xem chẳng phải sẽ biết sao."
Ba người không nhịn được cười, đôi khi không coi ai ra gì mà trêu chọc nhau.
Người đàn ông trung niên ngồi cách đó không xa, miệng ngậm điếu thuốc, thu hết cảnh tượng này vào mắt, dưới làn khói, đáy mắt tựa như có lửa giận, nhưng lại cố kỵ điều gì đó mà đè nén xuống, nghĩ đến Ân Âm sắp trở về, trong lòng Diêu Khâu càng thêm phiền não, thuốc lá hết điếu này đến điếu khác được châm lên.
Hắn quay đầu không nhìn, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
Trương Hổ sờ soạng tay Lâm Mỹ Lệ, thấy Diêu Khâu làm như không thấy, gan lớn thêm mấy phần, lại sờ đùi Lâm Mỹ Lệ.
Phải nói, Lâm Mỹ Lệ tuy dung mạo không có gì đặc sắc, nhưng dáng người này thực sự không tệ.
Ân Âm mang Đan Thượng đi vào, nhìn thấy cảnh cữu cữu Diêu Khâu của nguyên chủ đang hút thuốc, Lâm Mỹ Lệ gần như đã ngồi lên đùi một người đàn ông xa lạ.
"U, Ân Âm về rồi."
Cùng với tiếng kêu của Lâm Mỹ Lệ, ánh mắt hai anh em Trương Hổ đồng loạt đổ dồn vào Ân Âm.
Nguyên chủ ở cổ đại là hồn xuyên đến hiện đại, nguyên chủ ở hiện đại chỉ mới hai mươi ba tuổi, trẻ tuổi, dáng người, dung mạo thừa hưởng từ phụ thân, dáng người cao gầy, trang điểm thanh nhã, vẫn không che được vẻ đẹp động lòng người.
Khi nàng không nói, sắc mặt nhàn nhạt, lại khiến người ta sinh ra cảm giác muốn chinh phục.
Hai mắt Trương Hổ, Trương Long đều sáng lên.
Ánh mắt Ân Âm quét qua hai người, rất nhanh rời đi, nơi đáy mắt thoáng hiện lên một tia hận ý, trong nhất thời dâng lên khiến nàng khó có thể thở nổi.
Đó là cảm xúc của nguyên chủ.
Đời trước, nguyên chủ bị Diêu Khâu, Lâm Mỹ Lệ cấu kết bán cho hai anh em Trương Hổ, chịu hết hành hạ, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để cứu Vệ Gia, Vệ Nghi.
Nguyên chủ sao có thể không hận.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận