Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1197: Bất công nhị thai mụ mụ ( 26 ) (length: 3744)

Sinh nhật của mình, Ôn Ninh vẫn luôn nhớ rõ, thật ra, sinh nhật của ba mẹ và em trai nàng đều nhớ.
Mỗi khi đến sinh nhật của họ, nàng cũng sẽ tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng.
Trước kia, Ôn Ninh rất mong chờ sinh nhật của mình đến, nhưng sau này ba mẹ xem nhẹ, khiến nàng đối với sinh nhật của mình vừa chờ đợi lại vừa thất vọng.
Chờ đợi có thể giống như trước đây, lại thất vọng vì ba mẹ sớm đã không còn để ý đến nàng như trước nữa.
Trước hôm nay, nàng cũng cảm thấy, ba mẹ hẳn là đã quên sinh nhật nàng, không ngờ, họ nhớ đến sinh nhật của mình, mẹ còn tặng đàn dương cầm cho nàng làm quà sinh nhật.
Ôn Ninh kinh ngạc, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, tay nàng còn đặt trên cây đàn dương cầm, truyền đến nhiệt độ ấm áp, nàng chỉ ngây ngốc hỏi: "Đây là, mẹ tặng cho con quà sinh nhật ạ?"
"Đúng vậy, Ninh Ninh có thích không? Hay là con đàn một bản cho chúng ta nghe thử xem?" Ân Âm đề nghị.
Ôn Sơ từ phòng vẽ tranh cầm đồ vật ra, phụ họa nói: "Đúng vậy, ba ba cũng chưa từng nghe Ninh Ninh đánh đàn dương cầm, Ninh Ninh đàn cho chúng ta nghe một bản đi."
Ôn Ninh có chút chóng mặt, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế trước cây đàn dương cầm.
Ngón tay trắng nõn đặt trên phím đàn đen trắng, nhẹ nhàng đánh.
Âm thanh âm nhạc êm tai lại vui vẻ theo ngón tay phát ra từ cây đàn dương cầm.
Ân Âm nghe ra, đó là « Tuổi Thơ ».
Tuổi thơ tươi đẹp, có ánh nắng, có chuồn chuồn, có ve sầu, có đủ loại điều tốt đẹp, vô ưu vô lo, vui vẻ trưởng thành.
Một khúc nhạc vui sướng, làm những người xung quanh lắng nghe tâm tình cũng bỗng nhiên thoải mái hơn mấy phần. Không khí, phảng phất có những nhân tử vui vẻ đang di động.
Một khúc nhạc kết thúc, Ôn Ninh mới hoàn hồn.
"Tỷ tỷ đánh đàn hay quá." Ôn Thành vỗ tay nhỏ, nịnh nọt.
"Ân, rất êm tai." Ân Âm và Ôn Sơ cũng phụ họa.
Ôn Ninh thật ra học đánh đàn dương cầm không lâu, cũng chỉ biết đánh những khúc nhạc tương đối đơn giản, nhưng nàng đánh rất nghiêm túc, không sai sót, cũng bất tri bất giác nhập tâm, đặt tình cảm của mình vào trong đó.
Cho nên, nàng đánh khúc nhạc dương cầm này thật sự không tệ.
Gương mặt Ôn Ninh hơi nóng lên, có chút ngượng ngùng.
Có chuyện gì có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ? Không nghi ngờ gì chính là nhận được sự tán thành và khen ngợi từ những người mình chú ý nhất.
"Mẹ, cảm ơn mẹ, con rất thích." Ôn Ninh chần chờ một lát, đứng dậy ôm lấy eo Ân Âm.
Ân Âm trong lòng mềm nhũn, sờ sờ tóc tiểu cô nương.
Lúc này, Ôn Sơ cũng đem lễ vật của hắn lấy ra, chính là bức họa hắn vẽ tối hôm qua.
Ôn Ninh vừa thấy đã thích ngay.
Ngược lại là Ôn Thành ở một bên có chút thất vọng và sốt ruột, cũng không phải ghen ghét, dù sao hôm nay là sinh nhật của tỷ tỷ, có quà sinh nhật là chuyện đương nhiên, hắn chỉ là có chút ảo não, hắn quên mất sinh nhật tỷ tỷ, không có chuẩn bị quà sinh nhật cho tỷ tỷ.
Ôn Thành phồng má, hắn thầm nghĩ trong lòng lát nữa sẽ bổ sung quà, còn về là quà gì, thì phải nghĩ kỹ đã.
Trải qua việc mở lòng tối hôm qua, Ôn Thành trong lòng rất là thân thiết với Ôn Ninh, người tỷ tỷ này.
Hắn thật ra cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, dễ dàng chịu ảnh hưởng của ngoại giới, tối hôm qua, dưới sự đảm bảo và khuyên bảo của ba mẹ và tỷ tỷ, hắn tạm thời quên đi những ác ý dẫn đạo của người khác, lại nghĩ tới những hồi ức đã từng cùng tỷ tỷ, thế là liền thân cận với Ôn Ninh.
Hắn một đôi mắt hắc bạch phân minh đảo quanh, rất nhanh liền có chủ ý.
Mà Trương di cũng đi ra, tặng cho Ôn Ninh một phần quà nhỏ, lễ mọn nhưng tình cảm sâu nặng.
( Hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận