Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 894: Sẽ khóc hài tử có đường ăn ( 48 ) (length: 3790)

"Tiểu thiếu gia, ngươi chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã, ta ôm ngươi." Người vệ sĩ trẻ tuổi mặc áo đen lau mồ hôi không tồn tại dưới cằm, chen về phía trước, muốn đi đỡ tiểu nam hài.
"Không muốn, không muốn, Mộ Mộ tự mình đi." Tiểu nam hài đưa hai tay nhỏ che lỗ tai mình, lắc đầu, giọng nói non nớt cự tuyệt, đôi giày da nhỏ tiếp tục lộp bộp chạy về phía trước.
. . .
"Trước cứ theo đơn thuốc này mà bốc, uống ba thang là có thể khỏi hẳn." Ân Âm dùng bút máy viết xoèn xoẹt lên trên tập đơn thuốc.
Viết xong, kéo đơn thuốc xuống.
Người đàn ông trung niên nhận lấy đơn thuốc, khom người nói với Ân Âm: "Cảm ơn Ân bác sĩ."
"Không khách khí."
Người đàn ông trung niên mở cửa, vừa bước ra, một tiểu nam hài liền chen qua hắn, lộp bộp đi vào văn phòng.
"Ôi chao, tiểu hài tử này. . ."
Ân Âm đưa tay chuẩn bị rung chuông gọi bệnh nhân tiếp theo đi vào, đùi chợt bị ôm lấy, dính sát một thân thể nhỏ ấm áp.
"Nãi nãi, Mộ Mộ đến thăm ngươi." Giọng nói non nớt của tiểu hài tử truyền đến.
Ân Âm cúi đầu xem, tiểu nam hài mặc quần yếm hai tay ôm một bên đùi nàng, ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tròn nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu, đôi mắt to tròn như hạt nhãn nháy nháy, lông mi cong vút như cánh bướm, hắn hướng Ân Âm cười, lộ ra nụ cười vừa ngoan ngoãn lại vừa mềm mại, hai bên má có hai lúm đồng tiền thật sâu.
"Ai u, Mộ Mộ nhà ta đến rồi." Ân Âm cong lên mặt mày, xoay người đem tiểu gia hỏa ôm lấy đặt ở trên đùi mình.
Thân thể tiểu hài tử nhỏ nhắn mềm mại, mang theo mùi sữa thơm ngọt ngào, Ân Âm điều chỉnh cho tiểu gia hỏa một tư thế ngồi thoải mái, hận không thể đem tiểu gia hỏa nhu vào trong ngực mình.
Vệ sĩ từ bên ngoài văn phòng đi vào, xem đến tiểu gia hỏa được Ân Âm ôm vào trong ngực, thở phào nhẹ nhõm, mở miệng hướng Ân Âm vấn an.
Diệp Mộ Kiêu hai tay nhỏ quấn lấy cổ Ân Âm, chu cái miệng nhỏ nhắn, "Ba" một tiếng, ở trên mặt Ân Âm lưu lại một cái hôn thật to, giọng nói non nớt nói: "Nãi nãi, Mộ Mộ rất thích ngươi."
Ân Âm cười, trêu ghẹo nói: "A, yêu thích nhiều không?"
Nàng kéo ra ngăn kéo bên cạnh, từ bên trong lấy ra một bình sữa dành cho trẻ em, cắm ống hút vào, đưa cho tiểu gia hỏa.
"Có chừng này... A rất nhiều." Tiểu gia hỏa hai tay nhỏ mở ra, so một vòng tròn thật lớn, "So với ba ba mụ mụ còn nhiều hơn."
Nói xong, tiểu gia hỏa hai tay nhỏ ôm lấy bình sữa, giọng nói non nớt nói: "Cảm ơn nãi nãi, nãi nãi uống..."
Tiểu gia hỏa hai tay nâng bình sữa, hướng về phía miệng Ân Âm đưa tới.
"Nãi nãi không uống, Mộ Mộ uống. Đúng rồi, ba ba mụ mụ của ngươi đâu, sao chỉ có mình ngươi tới?"
Diệp Mộ Kiêu ôm bình sữa, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng mút ống hút, quai hàm phồng lên, giống như con sóc, hít một hơi hắn buông ống hút ra, cong khóe miệng rõ ràng mang theo vẻ phiền muộn: "Ba ba mụ mụ đi hưởng tuần trăng mật, không mang theo Mộ Mộ."
"Không sao, nãi nãi có thể mang Mộ Mộ, nãi nãi thích nhất Mộ Mộ." Ân Âm hôn tiểu gia hỏa một cái, khiến tiểu gia hỏa cười khanh khách.
Bốn năm trước, Diệp Trình Từ cùng Thẩm Tiêu Tiêu kết hôn, mười tháng sau, sinh hạ một nam hài, chính là tiểu gia hỏa trong ngực Ân Âm lúc này, Diệp Mộ Kiêu.
Cái tên này, vẫn là do Diệp Trình Từ đặt.
Cũng là vào lúc kết hôn, Diệp Trình Từ và Ân Âm bọn họ mới biết được, Thẩm lão nói cái gì mà "Trong nhà có chút tài sản", thực sự là quá khiêm tốn, Thẩm gia chính là nhà giàu số một có tiếng ở đế đô.
Thẩm lão chỉ có một người con trai duy nhất, người con trai này tự do yêu đương cưới vợ, sinh hạ Thẩm Tiêu Tiêu.
Hai người phu thê ân ái, như keo như sơn, thường xuyên đem Thẩm Tiêu Tiêu để lại Thẩm gia, hai vợ chồng nhiều năm du lịch ở nước ngoài.
Có thể nói, Thẩm Tiêu Tiêu là do Thẩm lão một tay nuôi nấng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận