Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 783: Bị làm hư hài tử mềm yếu nương thân ( 13 ) (length: 3870)

Người am hiểu kỹ nghệ tú hai mặt kia, là gia truyền trong nhà nàng.
Các cửa hàng bán tơ lụa tìm đến nàng, chính là nhắm trúng tài nghệ tú hai mặt, mời nàng đến để ổn định việc làm ăn, các sản phẩm thêu của nàng có giá rất cao, dù vậy, vẫn có vô số người tranh mua.
Phương chưởng quỹ từng có may mắn được chiêm ngưỡng tài nghệ của người tú hai mặt kia, đương thời đã cực kỳ sợ hãi thán phục.
Nhưng hiện tại, nàng lại cảm thấy, các sản phẩm thêu của người kia không thể sánh bằng phu nhân của cử nhân trước mắt.
Nàng đã so sánh rất lâu mới hiểu được chênh lệch giữa các nàng.
Sản phẩm thêu của người kia kỹ nghệ bình thường, đúng là tú hai mặt, nhưng lại có chút cứng nhắc, còn sản phẩm thêu của phu nhân cử nhân lại rất linh động, con chim khách này giống như còn sống, đóa mẫu đơn kia phảng phất còn có thể nhìn thấy giọt sương sớm long lanh trên mặt.
"Hay quá hay quá, cử nhân nương tử, ngài thực sự là lợi hại."
"Đây là tú hai mặt, ta vẫn là lần đầu tiên được thấy, quá lợi hại, đường thêu này cũng rất tốt."
"Không hổ là cử nhân nương tử, Ngụy cử nhân kia lợi hại như vậy, cử nhân nương tử cũng lợi hại như vậy."
". . ."
Ân Âm tại chỗ tú hai mặt, không ít người trong cửa hàng bán tơ lụa đều dừng chân quan sát.
Thứ nhất, tú hai mặt các nàng chỉ nghe qua nhưng chưa từng thấy, chỉ biết đó là kỹ thuật rất khó nhưng cũng rất đẹp.
Thứ hai, Ân Âm chính là phu nhân cử nhân, đương nhiên là khiến người khác chú ý.
Ngụy Ninh thấy nhiều người khen ngợi nương thân như vậy, mặt nhỏ cũng nâng lên tươi cười.
Vì thế, cuối cùng Ân Âm thành công dẫn tới khung thêu bình phong, tại ánh mắt nhiệt thiết cùng tán dương của rất nhiều người, vất vả lắm mới rời khỏi cửa hàng bán tơ lụa.
"Nương thân, người thật lợi hại." Mới vừa thả lỏng, liền nghe được bên cạnh truyền đến thanh âm mềm mại.
Cúi đầu liền nhìn vào tầm mắt của con gái mình, đôi mắt đen láy kia trợn to, sáng long lanh, bên trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.
Ân Âm đưa tay sờ sờ đầu nàng, so với lời tán dương của người khác, tán dương của con gái, làm Ân Âm càng thêm hưởng thụ.
"Nương Ninh Ninh về sau cũng sẽ rất lợi hại. Bất quá Ninh Ninh yêu thích thêu thùa sao?"
Ngụy Ninh lắc lắc đầu.
"A." Ân Âm hứng thú, "Vậy Ninh Ninh yêu thích cái gì?"
Ngụy Ninh mím môi nhỏ, mặt nhỏ ngây thơ, chần chừ một hồi rồi nói: "Nương, Ninh Ninh sau này có thể làm đại phu không?"
Ân Âm có chút kinh ngạc: "Ninh Ninh sao lại nghĩ làm đại phu vậy?"
Trong lời kể của Ngụy Ninh, Ân Âm mới biết được, trước kia Ngụy Ninh bị bệnh, là nguyên chủ mang nàng đến chỗ Lâm đại phu, Xích Cước đại phu trong thôn xem bệnh, dưới sự trị liệu của Lâm đại phu, bệnh của Ngụy Ninh rất nhanh khỏi, tại đó, nàng cũng thấy những người khác vốn rất đau, rất khó chịu, sau khi được Lâm đại phu trị liệu đều khỏi.
Đối với Ngụy Ninh bé nhỏ mà nói, điều này thực sự chấn động.
Nàng cảm thấy làm đại phu rất lợi hại.
Ngụy Ninh bé nhỏ có một ước mơ, nàng muốn làm đại phu, muốn để những người bị thương chảy máu, thân thể khó chịu đều có thể khỏi bệnh.
Ngụy Ninh nói xong, nhìn hướng Ân Âm, ánh mắt có chút sợ hãi, nàng có chút sợ nương thân sẽ quở trách nàng, chuyện này nàng vẫn luôn giấu trong lòng.
Ân Âm không đành lòng thấy nàng như vậy, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, nói: "Muốn làm đại phu, vậy đương nhiên là có thể. Không muốn sớm làm đại phu, phải học biết chữ trước, như vậy, nương dạy con biết chữ trước, chờ con biết chữ rồi, nương đưa con đến chỗ Lâm đại phu làm học trò, được không?" Nếu nữ nhi yêu thích, Ân Âm vẫn là muốn cho nàng thử một chút.
Lâm đại phu kia tuy nói là Xích Cước đại phu, nhưng trong ký ức của nguyên chủ, y thuật của hắn thậm chí còn tốt hơn so với đại phu trên trấn.
"Ân, cám ơn nương thân." Ngụy Ninh gật đầu lia lịa, mặt nhỏ tràn đầy vui sướng, khuôn mặt vốn dĩ không khác biệt lắm so với nguyên chủ, có chút mềm yếu, lại đờ đẫn, giờ đây tràn ngập sinh cơ.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận