Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 817: Bị làm hư hài tử mềm yếu nương thân ( 47 ) (length: 4033)

Hai vợ chồng đoán già đoán non, suy đoán hơn phân nửa là do thê t·ử Ân thị giận dỗi mà ra.
Chỉ là Ngụy Nghiêu đã tỏ ý không muốn nhắc tới, bọn họ liền cũng không hỏi nữa, mà tiếp đãi Ngụy Nghiêu thật chu đáo.
Bất quá vẫn là sai tiểu t·ử trong nhà đi báo một tiếng, nói là Ngụy Nghiêu tạm thời ăn ở tại nhà bọn họ, không cần phải lo lắng.
Ngụy lão thái cũng không có ở nhà, trước đó, tỷ tỷ của Ngụy lão thái lại có thêm một đứa chắt trai, đặc biệt sai người tới mời Ngụy lão thái đi tham gia lễ rửa ba ngày của chắt trai, lại ở lại mấy ngày, hiện giờ vẫn chưa về.
Cũng may tỷ tỷ của Ngụy lão thái gả khá xa, Ngụy lão thái đi lại một chuyến không dễ dàng, tin tức cũng không thể truyền đi, nếu không biết được Ngụy Nghiêu bị con dâu làm cho tức giận bỏ đi, không chừng sẽ mắng Ân Âm thế nào, nói không chừng còn giật dây Ngụy Nghiêu đem Ân Âm cho hưu.
Ân Âm biết được Ngụy Nghiêu không có đi thanh lâu, ngược lại đi nhà Ngụy Canh ở, có chút kinh ngạc.
Bất quá kia hình như cũng phù hợp với phong cách hành sự của Ngụy Nghiêu.
Có điều, tối hôm qua Ân Âm cũng cảm thấy lời nói của nàng có chút sắc bén.
Nàng đi tới tiểu thế giới, sẽ tự động kế thừa một phần cảm tình và cảm xúc của nguyên chủ.
Mà đời trước, nguyên chủ cùng Tiểu Hổ bị Dương Kiều Kiều mưu h·ạ·i, nữ nhi Tiểu Thảo bị Dương Kiều Kiều t·h·iết kế l·ừ·a bán, nguyên chủ c·h·ế·t sau biết được chân tướng, sao có thể không p·h·ẫ·n nộ, không đem Dương Kiều Kiều h·ậ·n thấu x·ư·ơ·n·g.
Nguyên chủ cảm thấy, Dương Kiều Kiều chính là do Ngụy Nghiêu đưa tới, nếu Ngụy Nghiêu không có nạp Dương Kiều Kiều làm th·i·ế·p, bọn họ liền đều sẽ không c·h·ế·t.
Biết được Ngụy Nghiêu đi thanh lâu, tiếp xúc nữ nhân khác, dính một thân son phấn trở về, làm người kế thừa cảm tình của nguyên chủ, Ân Âm lập tức liền nhớ tới Dương Kiều Kiều, cảm xúc một chút liền dâng lên.
Ngụy Nghiêu từ nhỏ đã là được nuông chiều lớn lên, sau khi đọc sách, từ đồng sinh một đường đến cử nhân, càng là xuôi gió xuôi nước, được người người nâng đỡ, nào có ai dám phản bác hắn.
Bản thân lại là một đại nam nhân thẳng tính, không có tâm nhãn, đầu óc không biết biến báo.
Ngày thường tính tình ôn hòa, một khi tính tình nổi lên, rất khó ngăn chặn, ngay cả nói chuyện cũng không suy nghĩ.
Hơn nữa, hắn rốt cuộc là người sống ở cổ đại điển hình chừng hai mươi năm, trong lúc nhất thời không thể nào hiểu được và tiếp nh·ậ·n ý tưởng của nàng, cũng là có thể lý giải.
Mặc dù lý giải Ngụy Nghiêu, nhưng Ân Âm cũng không có ý định thỏa hiệp.
Vì thế, mấy ngày nay, nàng liền ở nhà thêu hoa, ngược lại là Tiểu Hổ và Ngụy Ninh có hỏi tới Ngụy Nghiêu ở đâu.
Ân Âm chỉ nói Ngụy Nghiêu đi nhà đại bá làm kh·á·c·h, cũng không nói chuyện hai người c·ã·i vã.
Bên này, Tiểu Hổ và Ngụy Ninh ăn cơm xong, hẹn nhau đi nhà đại bá tìm phụ thân.
Ngụy Nghiêu đang ở trong phòng ôn bài, cũng chỉ có như thế, mới có thể đem những suy nghĩ phức tạp đè xuống.
"Phụ thân."
Đang ôn bài, liền nghe được hai thanh âm non nớt từ bên ngoài cửa truyền đến.
Hai tiểu gia hỏa giống nhau như đúc, chân ngắn nhỏ nhắn đi tới, mắt to sáng long lanh, Ngụy Nghiêu nhìn thấy bọn họ, mặt mày không khỏi dịu dàng, theo bản năng nhìn về phía sau lưng bọn họ, chỉ là khi thấy một mảnh t·r·ố·ng không, mạt t·h·iến ảnh kia không xuất hiện, đáy lòng không hiểu sao lại m·ấ·t mát.
"Các ngươi sao lại tới đây?" Ngụy Nghiêu ngồi xổm xuống, đem hai tiểu gia hỏa ôm vào trong n·g·ự·c.
Lại một tay ôm một đứa, đem chúng nó đặt lên g·i·ư·ờ·n·g đất ngồi.
"Phụ thân, sao người lại tới nhà đại bá?" Ngụy Ninh hỏi.
Ngụy Nghiêu: ". . ."
Ngụy Nghiêu xem hai đứa t·r·ẻ ánh mắt nghi hoặc, suy đoán Ân thị hẳn là không có đem chuyện bọn họ c·ã·i nhau nói cho Tiểu Hổ và Ngụy Ninh, Ngụy Nghiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Giống như Ngụy Nghiêu sẽ không đem mâu thuẫn giữa mình và thê t·ử nói cho người khác, hắn cũng không muốn để cho hài t·ử biết cha mẹ chúng c·ã·i nhau, gia đình không hòa thuận.
Ngụy Nghiêu kiếm cớ, l·ừ·a gạt cho qua chuyện.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận