Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 809: Bị làm hư hài tử mềm yếu nương thân ( 39 ) (length: 3996)

Đồng môn nhóm cảm thấy có chút đau nhức cả trứng.
Lúc này, có người gõ cửa bên ngoài.
Có người bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, vỗ trán nói: "Khẳng định là Hoa Cận hoa đại gia tới. Khải Chi, cô nương Hoa Cận này là cô nương mới, rất giàu có ở Xuân Phong lâu, hơn nữa..."
Hắn cười cười, trong mắt hiện lên một tia hướng tới, nói: "Hơn nữa Hoa Cận cô nương chính là hoa khôi của Xuân Phong lâu. Không ngại nói cho ngươi biết, buổi tối chúng ta thi hội không chỉ có Hoa Cận cô nương tiếp khách, hồng tụ thiêm hương, còn có thi đấu, ai mà đoạt giải nhất thì có thể miễn phí cùng Hoa Cận cô nương xuân phong nhất độ. Đây chính là điều mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ, đáng tiếc ta đây, Mạnh Nguyên, mới khí không đủ, sợ là không thể đoạt giải nhất, ngược lại là Khải Chi ngươi, nhất định có thể đoạt giải nhất, đến lúc đó ngươi liền có thể..."
Hắn cười hắc hắc mấy tiếng: "Đến lúc đó đêm xuân ngắn ngủi, ngươi phải nắm chắc cho tốt."
"Đừng nói nhảm." Ngụy Nghiêu lạnh mặt mắng một tiếng.
Cái gì mà xuân phong nhất độ, đêm xuân ngắn ngủi, Ngụy Nghiêu cho dù vào thanh lâu, cũng chưa từng nghĩ qua, nếu sớm biết bọn họ tính toán như vậy, Ngụy Nghiêu đã không tới.
Nhưng hôm nay đã tới, hắn lại không tiện rời đi, không tốt làm mất mặt đồng môn, đành phải nhẫn nại, đợi lát nữa sớm trở về.
Lúc này, cửa được mở ra, một nữ tử mặc bạch y, mang mạng che mặt lả lướt đi đến, trong lúc di chuyển, áo lay động cành thanh liên, làm nổi bật thêm khí chất xuất trần của nàng.
Nâng lên đôi tay ngọc thon thả gỡ mạng che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp như ngọc, giọng Hoa Cận thanh ngọt, như tiếng chim hoàng anh, hơi cúi người: "Nô gia Hoa Cận, xin làm lễ với chư vị công tử."
Bên trong bao sương yên tĩnh một thoáng, đám người đều bị dung mạo của Hoa Cận hấp dẫn, không khỏi sợ hãi than thở.
Hoa Cận đối với những ánh mắt nóng rực này đã sớm không thấy kinh ngạc, đôi mắt đẹp lưu chuyển, quét một vòng trong bao sương, dừng lại trên thân ảnh màu xanh cao dài ở phía trong cùng, chờ mong phản ứng của hắn.
Đáng tiếc người kia bình tĩnh quét mắt nhìn một cái, đáy mắt không có chút dao động nào, ngược lại xuất thần, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Ngụy Nghiêu thực sự thờ ơ, không động lòng trước dung mạo của Hoa Cận, hắn nghĩ sớm biết hôm nay đã không tới, rất là nhàm chán, còn không bằng trở về xem Âm nương thêu bình phong.
Cho nên, lúc kế tiếp đồng môn giới thiệu Hoa Cận với hắn, sắc mặt hắn cũng nhàn nhạt, có chút thất thần.
Hoa Cận liếc mắt một cái liền nhìn ra Ngụy Nghiêu không có hứng thú với nàng, đôi mắt đẹp không khỏi ảm đạm.
"Nghe nói chư vị công tử đang làm thi hội, không biết Hoa Cận có may mắn được gia nhập không?" Hoa Cận ôn nhu nói.
"Tự nhiên là có thể."
Vì thế, đồng môn mời Hoa Cận làm thơ.
Hoa Cận cũng không hề tỏ ra khiếp sợ, cầm bút chấm mực, suy tư một hồi, rũ mắt, nâng bút viết xuống một bài thơ.
Hoa Cận vừa viết xong, nhóm thư sinh xung quanh nhao nhao bình phẩm, không ngừng gật đầu, chỉ có Ngụy Nghiêu là không tới, hắn chắp tay đứng ở bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Hoa Cận khẽ cắn môi đỏ, do dự một chút, đi qua, lấy dũng khí nói: "Ngụy công tử, không biết có thể mời ngài bình phẩm thơ của nô gia một phen được không."
Ngụy Nghiêu quay đầu, hơi có chút kinh ngạc, hắn còn cho rằng sau khi trải qua sự việc vừa rồi, sẽ không có người lại đến tìm hắn nữa.
Bất quá Ngụy Nghiêu cũng không suy nghĩ nhiều.
"Có thể."
Đôi mắt đẹp của Hoa Cận sáng lên, rũ mắt thẹn thùng: "Vậy xin mời Ngụy công tử vui lòng chỉ giáo."
Đám người nghe được Hoa Cận thế mà lại đi mời Ngụy Nghiêu tới bình phẩm, không khỏi cảm thán nàng thật là to gan, bất quá so sánh với thơ của những cô nương khác, thơ của Hoa Cận quả thật không tệ, cùng các nàng không cùng một trình độ.
Ngụy Nghiêu nhìn về phía bài thơ kia, lọt vào trong tầm mắt là một hàng chữ nhỏ xinh đẹp, tinh xảo, không khỏi gật gật đầu.
( bản chương xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận