Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1147: Vứt bỏ thân tể thú nhân a mẫu ( 43 ) (length: 3733)

Ân Âm còn chưa kịp nói, tiểu nam hài đã lên tiếng trước: "A mẫu, ta là Chúc Chúc nha."
Thì ra là Chúc Chúc.
"Chúc Chúc, con hóa hình rồi ư?"
"Ân, a mẫu, Chúc Chúc hóa hình rồi, Chúc Chúc có đẹp không?"
"Đẹp lắm." Ân Âm không kìm được lòng bế nó lên, "Chúc Chúc là con non mà a mẫu thấy là đẹp nhất."
Chúc Chúc cười ngọt ngào, hắn nắm chặt nắm tay nhỏ thịt thịt, kiên định nói: "A mẫu, sau này Chúc Chúc sẽ trở nên mạnh hơn, Chúc Chúc muốn bảo vệ a mẫu."
Ân Âm dùng mũi mình chạm vào mũi hắn: "Ân, a mẫu tin con."
Chúc Chúc lại cười lần nữa.
Chỉ là, Ân Âm nhìn gia hỏa nhỏ cười đến xán lạn, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Khoan đã, tiểu gia hỏa này hình như không có mặc quần áo.
Ân Âm cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy tiểu gia hỏa trơn bóng một thân thịt thịt, còn có cả chim nhỏ lộ rõ.
"A mẫu, người đang nhìn gì vậy?" Chúc Chúc chớp mắt, đáy mắt đều là nghi hoặc.
Nếu là hài t·ử hiện đại, khẳng định sẽ biết Ân Âm đang x·ấu hổ điều gì, có thể con non ở thú nhân đại lục sao có thể hiểu được.
Tại thú nhân đại lục, giống đực thú nhân chỉ quấn một chiếc váy bằng da thú ở phần dưới, nửa người trên đều để trần.
Mà giống cái thú nhân thì có thêm một chiếc áo n·g·ự·c ở nửa người trên.
Về phần con non, rất nhiều con non cho dù đã hóa hình, vẫn thường trần truồng chạy khắp nơi trong bộ lạc để đùa nghịch, đặc biệt là giống đực con non.
Cho nên, Chúc Chúc thật sự không có ý thức về phương diện này.
Có thể Ân Âm nhìn không quen.
May mà, nàng đã sớm chuẩn bị.
"Đến đây, Chúc Chúc, a mẫu mặc quần áo cho con."
Ân Âm lấy từ trong túi đeo vai ra một chiếc quần soóc nhỏ làm bằng da thú mặc cho nó.
Về phần nửa người trên, ân, bây giờ thời tiết nóng như vậy, cứ để trần trước đi, dù sao cũng chỉ là một tiểu thí hài.
Kỳ thật, trên đường đi, Ân Âm đã chuẩn bị rất nhiều quần áo cho hắn và Nha Nha, đều kết hợp đặc sắc của thời hiện đại.
Có quần soóc nhỏ, áo lót nhỏ, váy, áo khoác các loại.
Chúc Chúc sờ sờ quần soóc nhỏ, nở nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn a mẫu, Chúc Chúc rất thích nha."
Ân Âm vuốt vuốt đầu nhỏ của hắn: "Thích là tốt rồi."
"A mẫu, sao Nha Nha còn chưa ra vậy?" Chúc Chúc nhìn về phía kết giới Viêm Hàn sơn, đôi lông mày nhỏ nhíu lại.
Hắn và Nha Nha cùng nhau đi vào.
Nhưng hiện tại, hắn đã ra ngoài, Nha Nha lại còn chưa ra.
Đối với Nha Nha, Chúc Chúc xem nàng như a muội mà đối đãi.
Nói thật, Ân Âm cũng có chút lo lắng, rốt cuộc Nha Nha còn nhỏ tuổi hơn Chúc Chúc, mới có bốn tuổi, nhưng nàng không thể nói những lời ủ rũ.
"Chúc Chúc, chúng ta phải tin tưởng vào Nha Nha, con bé sẽ ra thôi."
"A, kia có phải Nha Nha không?"
Ân Âm vừa dứt lời, chỉ thấy một tiểu nữ hài từ chỗ kết giới Viêm Hàn sơn bước ra.
Tiểu nữ hài cũng trần truồng, thịt thịt đô đô.
Nàng có vẻ ngoài rất xinh đẹp, dung mạo tinh xảo, đặc biệt làm cho người ta chú ý là mái tóc dài màu xanh lam, còn có đôi mắt màu xanh nhạt, vừa thần bí lại vừa trong suốt, giống như viên ngọc bích thượng hạng.
Gần như ngay lập tức, Ân Âm liền nhận định, tiểu nữ hài này chính là Nha Nha mà bọn họ đang đợi.
"Âm di di, Chúc Chúc a ca." Tiểu nữ hài còn chưa đến gần, giọng nói ngọt ngào, mềm mại đã vang lên.
Sẽ gọi bọn họ như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Nha Nha.
"Chúc Chúc, con xoay người lại, chờ một lát rồi hãy nhìn." Ân Âm xoay người con trai mình lại, cầm quần áo của Nha Nha đi tới.
"Tại sao vậy?" Chúc Chúc không hiểu, hắn còn muốn ôm Nha Nha.
Mặc dù Chúc Chúc không biết tại sao, nhưng hắn vẫn nghe lời quay người lại, không nhúc nhích.
\- Thế giới tiếp theo viết về nhị thai mụ mụ.
(Chương này hết)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận