Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 856: Sẽ khóc hài tử có đường ăn ( 10 ) (length: 4025)

Nguyên chủ và trượng phu đều là người thôn Hoài An, hai người tự do yêu đương rồi kết hôn. Một năm sau khi cưới, nguyên chủ sinh hạ một cặp song sinh, ca ca là Diệp Trình Niệm, đệ đệ là Diệp Trình Từ.
Nguyên chủ từ nhỏ đã sống cùng gia gia, nghe nói Ân gia trước kia từng là ngự y thế gia, trong nhà có rất nhiều sách t·h·u·ố·c điển tịch trân quý. Chỉ là sau khi trải qua trận r·u·ng chuyển, những sách t·h·u·ố·c này đều thất lạc, phủ bụi trong dòng chảy của năm tháng.
Mà gia tộc ngự y to lớn trước kia cũng chỉ còn lại nguyên chủ và gia gia.
Gia gia của nguyên chủ lưu lạc đến thôn Hoài An, làm một thầy lang. Cha mẹ nguyên chủ qua đời không lâu sau khi nàng sinh ra, chính gia gia đã nuôi nấng nàng từ bé.
Nguyện vọng cả đời của gia gia nguyên chủ là đem y t·h·u·ậ·t Ân gia truyền thừa lại. Đáng tiếc, t·h·i·ê·n phú y học của nguyên chủ rất bình thường, hơn nữa cũng không yêu t·h·í·c·h y t·h·u·ậ·t, thậm chí đến cuối cùng, hễ nhắc đến học y liền tỏ ra rất bực bội. Cuối cùng, gia gia của nguyên chủ cũng chỉ đành bất đắc dĩ từ bỏ.
Sau khi nguyên chủ gả cho trượng phu, gia gia của nguyên chủ không lâu sau cũng qua đời.
Trượng phu của nguyên chủ, Diệp Ái Quốc, là cô nhi, không có học thức, chỉ có một gương mặt tuấn tú và một thân sức lực để đi c·ô·ng trường làm phụ hồ.
Sau khi kết hôn, Diệp Ái Quốc tiếp tục đi làm phụ hồ k·i·ế·m tiền, nguyên chủ thì ở nhà làm nội trợ, chăm sóc hai đứa con.
Mức sống tuy không cao, nhưng cũng không tính là khó khăn.
Chỉ là khi hai đứa trẻ lên 10, Diệp Ái Quốc gặp chuyện không may qua đời, khiến cho gia đình vốn đã không dư dả càng thêm khốn khó.
Khi đó, có người khuyên nguyên chủ còn trẻ nên tái giá, nhưng nàng vì hai đứa con nhỏ mà từ chối.
Trượng phu mất, trong nhà lập tức không có nguồn thu nhập.
Nguyên chủ, ngoại trừ chút y t·h·u·ậ·t gia gia truyền lại, biết nhận biết một ít thảo dược, căn bản không làm được việc gì khác.
Nguyên chủ không còn cách nào, vì nuôi s·ố·n·g bản thân và hai đứa con, đành phải c·ắ·n răng, học lại y t·h·u·ậ·t vốn không t·h·í·c·h. Ba năm trôi qua, nàng cũng trở thành một thầy lang nhỏ ở thôn Hoài An, có thể chữa trị một ít b·ệ·n·h nhẹ như cảm mạo, p·h·át sốt, đau họng…, số tiền k·i·ế·m được vừa đủ cho ba mẹ con chi tiêu.
Diệp Trình Niệm đã từng đề nghị không đi học nữa, muốn đi làm, nhưng bị nguyên chủ từ chối.
Cho nên, bình thường sau giờ học, ngoài làm bài tập, Diệp Trình Niệm thường giúp nguyên chủ phơi thảo dược, hoặc cùng nhau lên núi hái t·h·u·ố·c. Không sai, thôn Hoài An nằm cạnh một ngọn núi lớn, trên núi có rất nhiều loại thảo dược.
Hai đứa con của nguyên chủ, Diệp Trình Niệm ngoan ngoãn, tính cách hướng nội, trầm tĩnh, còn Diệp Trình Từ lại hoạt bát, tính cách bướng bỉnh, quật cường. Thích thứ gì là muốn có được bằng được, mồm miệng lanh lợi, cảm xúc rất dễ thay đổi, thích làm nũng, nói ngọt.
Tính cách hai đứa trẻ hoàn toàn trái ngược nhau.
Vì là song sinh, lại thêm khi mang thai nguyên chủ không đủ dinh dưỡng, dẫn đến khi sinh ra, Diệp Trình Niệm khỏe mạnh, còn đệ đệ Diệp Trình Từ thì yếu ớt hơn, đặc biệt là khi còn nhỏ, rất dễ sinh b·ệ·n·h.
Nguyên chủ đều yêu thương cả hai, chỉ là vì thể trạng của Diệp Trình Từ, nên có phần quan tâm, cũng nuông chiều hắn hơn một chút. Còn đối với Diệp Trình Niệm, bất giác lại có phần không để ý.
Bước ngoặt cuộc đời p·h·át sinh vào ba năm sau, khi hai đứa trẻ 13 tuổi.
Khi đó, Diệp Trình Niệm và Diệp Trình Từ vừa tốt nghiệp tiểu học, sắp lên tr·u·ng học. Nguyên chủ từ lâu đã ý thức được rằng, đọc sách là con đường duy nhất để những đứa trẻ n·ô·ng thôn thoát nghèo, có cơ hội thành tài, cho nên đã dự định cho cả hai đứa con lên tr·u·ng học.
Nhưng chi phí học tr·u·ng học lớn hơn tiểu học rất nhiều, nguyên chủ không đủ khả năng chu cấp cho cả hai.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận