Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 64: Ẩn hôn sinh con ảnh hậu mụ mụ (length: 3812)

Tô Mạch ngơ ngẩn, hắn đang suy nghĩ đúng ý đó sao?
Ngay lúc này, đôi môi đỏ mọng của Ân Âm khẽ hé mở, không phát ra âm thanh, nhưng Tô Mạch nhận ra, nàng nói là "Lại đây cùng ngủ" mấy chữ.
Trong lòng tràn ngập vui sướng, Tô Mạch bước nhanh qua, có lẽ là quá mức cao hứng, hắn có chút căng thẳng, tay chân có chút luống cuống.
Nam nhân luôn có nét thanh tú như ngọc, tựa như tiểu vương tử u buồn ở phương Tây, giờ phút này bộ dáng ngây ngô này, lại có vẻ đáng yêu.
Tô Mạch cởi giày, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng.
Bởi vì khoảng cách tương đối gần, Tô Mạch có thể ngửi được mùi hương thanh mát đặc thù trên người Ân Âm, không phân biệt được là hương vị gì, nhưng đặc biệt dễ chịu.
Sau khi Tô Mạch nằm xuống, Ân Âm liền nhắm mắt ngủ, nguyên chủ đã thức đêm một thời gian dài không nghỉ ngơi, cơ năng thân thể đã gần như quá tải.
Bởi vì Ân Âm quay lưng về phía Tô Mạch, Tô Mạch không nhìn thấy mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài rủ xuống, lộ ra cần cổ trắng nõn tinh tế.
Tô Mạch xác định Ân Âm bên cạnh đã ngủ, len lén vươn tay, đặt lên vòng eo tinh tế mềm mại của nàng, sau đó cũng nhắm mắt lại.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua khe hở của rèm cửa, nghịch ngợm hắt lên sàn nhà bóng loáng những tia sáng vàng, trong phòng, một nhà ba người ngủ, yên tĩnh mà tốt đẹp.
-
Buổi chiều, Tô Nguyên Cẩm là người đầu tiên tỉnh lại, thấy mụ mụ còn ở đây, mà ba ba cũng ngủ bên cạnh mụ mụ, cả người vui vẻ cực kỳ.
Buổi tối, trước khi Tô Nguyên Cẩm chuẩn bị đi ngủ, giữ chặt góc áo Ân Âm.
"Mụ mụ, người có thể kể chuyện cổ tích cho ta nghe không?" Hắn dùng đôi mắt tròn xoe trong veo nhìn Ân Âm.
Trong lớp, mụ mụ của An An mỗi đêm đều sẽ kể chuyện cổ tích cho An An nghe, Tô Nguyên Cẩm nghe rất hâm mộ.
Dưới sự chờ mong của Tô Nguyên Cẩm, Ân Âm gật đầu.
"Tốt quá rồi, cảm ơn mụ mụ." Tiểu gia hỏa vui vẻ nhảy nhót.
Trong phòng Tô Nguyên Cẩm, có một cái giá sách, bên trong đều là những quyển sách truyện cổ tích đủ loại mà Tô Mạch mua cho tiểu gia hỏa.
"Con muốn nghe chuyện cổ tích gì?" Ân Âm hỏi.
Tô Nguyên Cẩm mặc bộ đồ ngủ nhỏ, nằm trên giường nhỏ, đôi mắt sáng long lanh, hắn nói: "Đều được ạ." Chỉ cần là mụ mụ kể, hắn đều thích.
Đôi mắt đẹp của Ân Âm quét qua giá sách, cuối cùng cầm một quyển truyện cổ Grimm.
Nàng ngồi ở mép giường, đắp chăn cho Tô Nguyên Cẩm, sau đó mở sách ra: "Ở bìa rừng lớn, có một tiều phu cùng thê tử của hắn sống ở đó, họ có một đứa con gái độc nhất, tiểu cô nương vừa tròn ba tuổi, nhưng là nhà họ vô cùng nghèo khó. . ."
Ân Âm kể câu chuyện "Thánh mẫu Maria hài tử" trong truyện cổ Grimm, thanh âm trong trẻo, như nước tuyết róc rách từ núi cao chảy vào khe núi, lại như tiếng ngọc thạch va chạm thanh thúy.
Trẻ con ngủ rất nhanh, Ân Âm lại cố ý thả chậm giọng, kể xong một câu chuyện, tiểu gia hỏa liền ngủ.
Ân Âm khép sách lại, cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gương mặt tiểu gia hỏa, trong lòng nói: Ngủ ngon, bảo bối nhỏ của mụ mụ.
Đặt sách về lại giá, Ân Âm nhẹ nhàng rời phòng, tắt đèn, rồi đóng cửa phòng lại.
-
Đèn phòng ngủ vẫn sáng, thanh niên mặc một thân áo ngủ màu lam đơn giản, tựa vào bên giường, đang đọc sách, một đôi chân rất thon dài.
Gần như là ngay khi Ân Âm vừa bước vào phòng, thanh niên liền ngẩng đầu, lộ ra gương mặt thanh tú ôn nhã.
Không thể không nói, Tô Mạch đã từng có thể nổi tiếng, giá trị nhan sắc là rất cao, chi lan ngọc thụ, tựa như khiêm khiêm công tử trong gia tộc quý tộc cổ đại.
"Nàng đã về rồi, thời gian không còn sớm, nàng đi tắm rửa đi." Hắn ho nhẹ một tiếng, thanh âm có chút mất tự nhiên.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận