Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1492: Thỉnh gõ mở nàng tâm cửa ( 20 ) (length: 3937)

"Sương Sương, mụ mụ sẽ luôn ở bên cạnh con." Ân Âm khẽ nói.
- Sáng hôm sau, Ân Âm vẫn như thường lệ kéo Lâm Ngọc Sương đi chạy bộ.
Vào buổi sáng, bác sĩ Thái đã tới.
Bác sĩ Thái ngụy trang thành đồng nghiệp của Ân Âm để tới, Ân Âm tự mình ra vẻ bận rộn, để Lâm Ngọc Sương tiếp đãi khách.
Là một bác sĩ tâm lý, việc mở lòng người khác đối với cô luôn rất dễ dàng.
Rất nhanh, bác sĩ Thái và Lâm Ngọc Sương đã trò chuyện với nhau.
Lâm Ngọc Sương mặc dù không hiểu rõ lắm vì sao đồng nghiệp của mụ mụ lại trò chuyện với mình nhiều như vậy, nhưng cũng không hề nghi ngờ gì, chỉ coi đối phương là người rất nhiệt tình, hơn nữa những câu chuyện cùng mụ mụ tán gẫu cũng chỉ là một vài việc vặt trong sinh hoạt.
Lâm Ngọc Sương trong suốt quá trình luôn nở nụ cười, nhiệt tình trò chuyện với cô. Nghiễm nhiên chính là một chủ nhà hiếu khách.
Nhưng bác sĩ Thái quan sát rất tỉ mỉ, vẫn có thể nhìn ra được sự mệt mỏi ẩn sâu dưới vẻ ngoài nhiệt tình, tràn đầy sức sống của thiếu nữ.
Nếu như ví thiếu nữ như một cái cây, thì cái cây này bên ngoài gọn gàng xinh đẹp, cành lá rậm rạp, nhưng trên thực tế bên trong đã bị rỗng, cái cây nhìn có vẻ rất khỏe mạnh này, có lẽ chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, liền sẽ đổ xuống trong khoảnh khắc.
Bác sĩ Thái đã rời đi sau khoảng nửa giờ.
Sau khi bác sĩ Thái rời đi, Ân Âm cũng rất nhanh tìm thời gian, hỏi thăm cảm xúc của con.
"Tình hình của con bé về cơ bản ta đã hiểu rõ, hiện tại con bé thật sự đang ở trong trạng thái trầm cảm trung độ, đã dần dần phát triển sang mức độ nặng. Hơn nữa căn cứ theo lời ngươi, con bé đã xuất hiện hành vi tự làm hại bản thân và cảm giác đau đớn trên cơ thể, cho nên con bé cần thiết phải uống t·h·u·ố·c, lại thêm có người nhà, bạn bè ở bên cạnh, hướng dẫn, mới có thể từ từ khỏe lại."
Bác sĩ Thái đã kê đơn t·h·u·ố·c, bất quá bởi vì Lâm Ngọc Sương không muốn để người khác biết mình bị trầm cảm, Ân Âm cũng không nói cho con bé, bác sĩ Thái là bác sĩ tâm lý, cũng không có trực tiếp đưa t·h·u·ố·c cho con bé uống.
Thuốc, nàng sẽ đổi một phương thức khác cho Lâm Ngọc Sương uống.
"Những loại t·h·u·ố·c này tạm thời cứ uống trước, ta sẽ định kỳ đến tận nhà để xem tình hình của con bé, kịp thời điều chỉnh. Bên phía ngươi cũng chú ý nhiều hơn, có tin tức gì phải kịp thời báo lại cho ta."
Bác sĩ Thái nói, Ân Âm đều ghi nhớ cẩn thận trong lòng.
- Cuối tuần trôi qua, lại đến ngày đi học.
Tối chủ nhật, Lâm Ngọc Sương đã trở lại trường học.
Ân Âm vẫn luôn chú ý tới phần email gửi cho Cục Giáo Dục kia, nàng tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả.
Trên lớp học của lớp 12/1, Trịnh Thúy Bình buộc tóc đuôi ngựa thấp, mang kính đen, mặt mày nghiêm nghị đang giảng bài, bên ngoài phòng học có mấy người đang đứng, đều là do Trịnh Thúy Bình thấy bọn họ trong giờ học không chú ý nghe giảng, nên bị gọi ra ngoài đứng.
Không lâu sau, một cô gái đang đứng cạnh bục giảng, cúi thấp đầu, giọng nói the thé của Trịnh Thúy Bình trong phòng học nghe rất rõ ràng.
"Mấy người cùng nhau lên giải đề, sao mỗi mình ngươi sai, đề này ta đã nói qua bao nhiêu lần rồi, mà ngươi vẫn không làm được, ngươi có phải là đầu heo không? Có đứa con như ngươi, xem ra ba mẹ ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì."
Ban đầu khi Trịnh Thúy Bình mắng cô gái, cô gái không lên tiếng, cho đến khi mắng đến câu này, cô gái mới đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt đỏ hoe: "Trịnh lão sư, cô có thể mắng em, nhưng cô không thể mắng ba ba mụ mụ của em."
Đột nhiên bị phản bác, sắc mặt của Trịnh Thúy Bình càng thêm sa sầm.
"Ta sao lại không thể mắng, chẳng lẽ ta mắng sai sao? Không biết cái gì gọi là gen di truyền sao? Chính là bởi vì ba mẹ ngươi đầu óc không dùng được, cho nên ngươi mới có thể như vậy."
Cô gái tên là Lý Nhị, ở lớp 12/1 thành tích quả thật là đội sổ, nhưng cô gái vẫn luôn cố gắng học tập.
(Chương này hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận