Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 234: Thiếu yêu tiểu công gia chuyên tình nương thân ( 32 ) (length: 3925)

Một tát tay của Tô Chính đánh tới, lực đạo rất mạnh, âm thanh rất vang, những người đang lựa chọn đồ trang sức xung quanh không khỏi dừng lại, nhìn sang.
Khuôn mặt Túy Yên non nớt, bị đánh một bạt tai, bên mặt lập tức hiện lên một dấu bàn tay, sưng đỏ cả lên.
Nàng hai mắt đẫm lệ mông lung, che mặt mình, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía Tô Chính.
Ánh mắt Tô Chính lạnh nhạt, không có một tia dao động, đoạt lấy cây trâm trên tay Túy Yên, đặt lên trên quầy hàng, xoay người không nói một lời rời đi.
Túy Yên phảng phất chịu phải đả kích cực lớn, một hồi lâu sau, nàng cắn môi, hung hăng trừng Ân Âm một cái, xoay người đuổi theo.
Ân Âm nhìn bóng lưng Tô Chính rời đi, trầm ngâm suy nghĩ.
Nàng kỳ thật có chút không rõ, vì sao Tô Chính không dám để cho nàng biết, chẳng lẽ là bởi vì muốn duy trì hình tượng thâm tình sao?
Ân Âm cảm thấy không phải, nhưng Tô Chính vì cái gì không nói?
Nói Tô Chính yêu Ân Âm, nhưng hắn lại đi dạo thanh lâu, nuôi ngoại thất, không sai, Túy Yên đã được Tô Chính chuộc thân, nuôi ở một cái viện tử mà hắn mua. Tô Chính còn cùng Thẩm Thục Miên ở cùng một chỗ.
Nhưng nói Tô Chính không yêu Ân Âm, hắn lại kiên quyết không nạp thêm thiếp phòng, nói rõ thê tử của hắn sẽ chỉ là Ân Âm, tương lai vị trí quốc công gia cũng chỉ có thể là của Tô Nguyên Gia.
Nói đến đây, cách làm này của Tô Chính, ở thời cổ đại xem ra, kỳ thật không có gì, thậm chí trong mắt một số nữ tử thời cổ đại, Tô Chính như vậy được xem là một nam nhân không tệ, nhưng bất luận là Ân Âm hay là nguyên chủ, đều không có cách nào chấp nhận.
Nguyên chủ cùng Tô Chính bầu bạn mấy chục năm, một đường gian nan đi qua, giúp đỡ lẫn nhau, nói tốt muốn một đời một thế chỉ có đối phương, Tô Chính lại tìm người khác, ôm nữ nhân khác trong lòng, nguyên chủ sao có thể không khóc thảm, đau thương.
Nguyên chủ vô số lần ảo tưởng, nếu như lúc trước Tô Chính chưa có trở lại quốc công phủ sẽ thế nào, có thể hay không hết thảy đều sẽ khác, có thể hay không bọn họ sẽ trải qua so với hiện tại còn hạnh phúc hơn, nhưng hết thảy đều không có nếu như.
Mà Ân Âm, nàng cho dù không hiểu cảm tình của con người, nhưng nàng cũng là không thích người trăng hoa, nay ôm người này mai ôm người khác.
Tô Nguyên Gia ngơ ngác nhìn một màn vừa rồi, cúi gằm đầu nhỏ, hắn hỏi Ân Âm, không xác định nói: "Nương thân, hài nhi vừa rồi có phải hay không đã làm sai?" Nếu như hắn đem cây trâm tặng cho nữ tử kia, có lẽ nàng sẽ không bị đánh, Tô Nguyên Gia không thích loại bạo lực này.
"Không, con không có làm sai. Phàm là việc gì đều có trình tự trước sau, nếu như hết thảy đều có thể dựa vào tranh đoạt, vậy thế gian chẳng phải là sẽ loạn cả lên hay sao? Hành vi cử chỉ cùng phẩm hạnh của người khác, chúng ta không quản được, chỉ có thể ước thúc tốt chính mình.
Mặc dù câu đầu tiên trong «Tam Tự Kinh» mà nương thân dạy cho con viết là: 'Nhân chi sơ, tính bản thiện', nhưng nương thân càng có khuynh hướng: 'Nhân chi sơ, tính bản ác'. Nhưng sinh ra làm người, chúng ta cần phải làm là ước thúc loại ác này, có đôi khi không làm ác, cũng là một loại thiện."
Tô Nguyên Gia chuyên chú nghe lời Ân Âm nói, trầm ngâm suy nghĩ.
Cuối cùng, Tô Nguyên Gia vẫn mua cây trâm.
- "Yên Nhi chỉ là muốn một cây trâm, vì sao gia không chịu mua cho ta? Quốc công phủ nhiều trâm như vậy, so với cây trâm kia tốt hơn không biết bao nhiêu, nhưng Yên Nhi chỉ thích cây trâm kia." Về đến viện tử, Túy Yên rất là thương tâm, nhìn bóng lưng Tô Chính trách móc, thanh âm nghẹn ngào, nghe được lòng người cũng phải tan nát.
Lúc này, mặt nạ da người trên mặt Tô Chính đã gỡ xuống, hắn hai tay thả lỏng phía sau, trên mặt một mảnh mờ mịt.
Túy Yên thấy Tô Chính trầm mặc, không khỏi tiếp tục trách móc.
Nàng tin tưởng, Tô Chính là thích nàng, bằng không thì cũng sẽ không thay nàng chuộc thân, đem nàng nuôi ở ngoại thất.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận