Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Chương 1143: Vứt bỏ thân tể thú nhân a mẫu ( 39 )

Ngân hổ con kinh ngạc nhìn xuống đất, quên cả việc đứng dậy.
Lời nói của giống cái thú nhân trước mắt, như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim nó, đau đớn vô cùng.
"Ngao ô."
Tiểu gia hỏa vừa uất ức vừa không muốn tin.
Không thể nào, a mẫu, rõ ràng người trước kia không nói như vậy.
Giống cái thú nhân dường như đọc được suy nghĩ của nó, cười nhạo nói:
"Ngươi không lẽ thật sự tin những lời ta nói trước kia sao? Nói thật cho ngươi biết, đó đều là lừa ngươi cả. Đều tại ngươi, ta mới phải bị thú nhân trong bộ lạc đuổi đi. Sao ta có thể yêu thích ngươi được? Ta chán ghét ngươi nhất. Ngươi nói xem, ngươi có tư cách gì để hóa hình? Nếu ngươi còn chút lương tâm, thì nên đi chết đi. Ngươi chết đi, sao ngươi còn chưa chết đi?"
Lời lẽ ác độc không ngừng thốt ra từ miệng giống cái thú nhân, khiến khuôn mặt nàng ta hơi vặn vẹo.
"Bây giờ ngươi theo ta ra ngoài."
Nói rồi, giống cái thú nhân tiến lên, nắm lấy một chân trước của ngân hổ con, kéo ra ngoài.
Ngân hổ con cứ thế bị lôi đi, đến tận biên giới kết giới của Viêm Hàn sơn.
Nha Nha vẫy đôi cánh nhỏ màu lam nhạt, đôi mắt to đảo quanh bốn phía.
Lúc này, phía trước dường như có một người xuất hiện, khiến Nha Nha vốn nhát gan, lại càng thêm hoảng sợ kêu lên.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Nha Nha còn chưa nhìn rõ khuôn mặt người kia, chỉ thấy đó là một giống cái thú nhân, trên người đầy những vệt màu đỏ loang lổ.
Nha Nha trong nháy mắt cảnh giác lên, giấu mình sau một tảng đá lớn, chỉ lộ ra một con mắt.
Nhưng, đợi người kia đến gần, nó nhìn rõ mặt người đó, tròng mắt Nha Nha đột nhiên mở lớn.
Ngư chuồn con gần như ngay lập tức bay ra sau tảng đá lớn, nước mắt giàn giụa nhìn giống cái thú nhân trước mắt.
"Anh, anh" a tỷ, a tỷ người thật sự còn sống.
Phải, giống cái thú nhân xuất hiện trước mắt chính là a tỷ của Nha Nha, chỉ là trên người nàng ta có rất nhiều vết thương, mỗi vết thương đều đang chảy máu.
Máu tươi đỏ thẫm nhỏ xuống, loang ra trên mặt đất thành từng đóa huyết hoa chói mắt.
Nha Nha bay lên trước, trong lòng, trong mắt ngập tràn vui sướng.
Âm di di không có lừa nàng, a tỷ thật sự còn sống.
"Anh" a tỷ.
Giống cái thú nhân cũng giơ tay lên.
Ngay khi Nha Nha cho rằng giống cái thú nhân muốn ôm nó, không ngờ, bàn tay kia lại vung về phía nó.
Giây tiếp theo, cơn đau kịch liệt ập đến, Nha Nha bị đánh mạnh xuống đất.
Ngư chuồn con ngã nhào xuống đất, hoàn toàn choáng váng.
"Anh" a tỷ, người sao vậy.
A tỷ sao lại đánh nó?
Giống cái thú nhân sắc mặt tái nhợt, thần sắc lạnh lùng xen lẫn chán ghét:
"Ta đã liều mạng rời bỏ ngươi. Vì sao ngươi còn muốn xuất hiện?"
Nha Nha chớp mắt, không hiểu a tỷ nói gì.
"Nha Nha, ngươi có biết ta hối hận đến mức nào không? Ta hối hận vì đã thu lưu ngươi, ta nên sớm đem ngươi trả lại cho a phụ, a mẫu, để bọn họ chơi chết ngươi. Như vậy vận rủi sẽ không giáng xuống người ta. Ngươi xem xem, vì ngươi, ta đã chịu bao nhiêu tổn thương."
Ánh mắt Nha Nha đảo qua từng vết thương trên người a tỷ, nước mắt trào ra từ đôi mắt màu lam nhạt.
A tỷ, thực xin lỗi.
"Ngươi làm hại a phụ, a mẫu bị người trong bộ lạc xa lánh, làm hại ta bị đuổi giết. Ngươi chính là tai họa. Vì sao ngươi không chết đi? Chết đi, chết đi."
Giống cái thú nhân nghiến răng nghiến lợi, hai chữ "chết đi" mang theo hận ý nồng đậm lặp đi lặp lại bên tai Nha Nha.
Nha Nha mờ mịt, luống cuống, lại sợ hãi.
Hóa ra, đúng như ta nghĩ, ta thật sự mang đến tai họa cho bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận