Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 653: Phủ định thức giáo dục bà mẹ đơn thân ( 24 ) (length: 3829)

Ngắm nhìn những bức ảnh tràn ngập ấm áp, nàng có chút kinh ngạc, có vài tấm ảnh, nàng còn không biết mẹ mình đã chụp khi nào, bất quá khóe môi nàng cong lên nụ cười, lặng lẽ lưu lại những hình ảnh đó...
- Hôm sau là chủ nhật, hai đứa trẻ được Chung Dương đón đi chơi.
Ân Âm theo cửa hàng bữa sáng về nhà, vừa bước vào chung cư, liền nghe thấy tiếng cãi vã từ tầng trên, còn có tiếng đồ đạc đổ vỡ.
"Ta tân tân khổ khổ sinh con cho ngươi, còn lấy tiền của mình phụ cấp cho người nhà ngươi, ngươi làm cái gì, ngươi thế mà lại đi tìm tiểu tam."
"Đã nói rồi, lần đó là ta không cẩn thận uống say."
"Uống say, nếu ngươi thật sự không muốn, chẳng lẽ người phụ nữ kia còn có thể ép buộc ngươi được sao, ngươi nói, ngươi như vậy có xứng với ta không? Mệnh ta sao lại khổ thế này."
"Này, ngươi nói chuyện thì nói, động tay động chân làm gì, đừng tưởng ta không dám đánh ngươi, nếu ngươi thật sự cảm thấy không sống nổi nữa thì ly hôn đi."
"Được, ngươi thế mà muốn ly hôn với ta, ta liều mạng với ngươi."
Tiếng cãi vã càng ngày càng kịch liệt, tiếng đồ vật va chạm và vỡ vụn cũng càng ngày càng lớn, mấy hộ hàng xóm sát vách đều đi ra xem.
Thấy Ân Âm ở đó, cho rằng nàng là một trong những người đến xem náo nhiệt, không khỏi tiến lên bắt chuyện với nàng.
"Ta nói cho cô biết, gã đàn ông nhà này tìm tiểu tam bị vợ hắn bắt được, từ hôm đó trở đi liền cãi nhau suốt, không để người ta sống yên ổn."
"Nghe nói chồng nàng ta trước đây phát tài, haizz, đàn ông có tiền liền sinh tật, này, đang nhao nhao đòi ly hôn kia kìa."
"Cha mẹ ly hôn, khổ nhất là con cái."
Có người nghe thấy "con cái", một lão nhân tương đối quen thuộc với gia đình kia lắc đầu: "Đừng nói nữa, đứa con nhà này, đúng là số khổ."
Đúng lúc này, cửa nhà kia đột nhiên mở ra, nam chủ nhân tức giận xuống lầu rời đi, chỉ là khi nhìn thấy đám người tụ tập một chỗ, sắc mặt càng thêm khó coi.
Sau đó, cửa nhà kia cũng không đóng lại, nhưng tiếng mắng chửi vẫn không ngừng, chỉ là đối tượng mắng chửi đã thay đổi.
"Con nói xem con, cả ngày ủ rũ một bộ mặt, giống như quỷ đòi nợ, học hành cũng chẳng ra gì, lời hay ý đẹp cũng không biết nói, trách sao ba con không thích con, trách sao hắn muốn đi tìm tiểu tam, nếu con có ích một chút, thì đã có thể kéo ba con về rồi."
"Lúc ta cãi nhau với hắn, sao con không ra giúp ta, con đừng quên, con là do ta sinh ra, hay là con cảm thấy con giống ba con, cho rằng ba con nói làm là đúng?"
"Ta đã nói với con, sao con không đáp lời ta, con mẹ nó bị câm rồi à? Sớm biết sinh ra đứa ngu ngốc như con, thì lúc mới sinh ra đã dìm con chết cho rồi."
"Đời này ta đã làm nghiệt gì, sao số ta lại khổ thế này, chồng ngoại tình, con trai thì lòng lang dạ sói."
". . ."
Ngoài tiếng khóc lóc kể lể và chửi mắng của người phụ nữ, không còn âm thanh nào khác, nhưng từ những người xung quanh, Ân Âm biết được, lúc này trong nhà kia có người.
"Hai vợ chồng này sinh một đứa con trai, năm nay học lớp 8, tên là Cố Hành, bọn họ đối xử với Cố Hành không tốt."
"Đúng vậy, có mấy lần ta đều thấy Cố Hành mang vết thương từ trong nhà đi ra."
"Haizz, hai vợ chồng này, đều không phải thứ tốt đẹp gì."
Ân Âm hơi nhíu mày, trở về nhà, đợi đến xế chiều, lúc nàng đi đón Ân Ngữ và Ân Thừa trở về, vừa vặn gặp được cửa nhà kia có động tĩnh, Ân Âm nhìn thấy cậu bé kia.
Khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, mặc bộ đồng phục rộng thùng thình màu xanh trắng, mái tóc đen nhánh hơi dài, che khuất lông mày của hắn.
(Chương này hết).
Bạn cần đăng nhập để bình luận