Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 659: Phủ định thức giáo dục bà mẹ đơn thân ( 30 ) (length: 3925)

Hắn đeo cặp sách đi từ trường về, còn chưa bước chân vào đến cửa nhà đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cãi vã kịch liệt.
Gần như trong khoảnh khắc, hắn dừng bước, quay người định bỏ chạy, nhưng phía sau lại có âm thanh vọng tới.
"Thế nào, về rồi mà không mau vào nhà, còn muốn ta đi mời ngươi à? Có phải ngươi cũng muốn giống cái lão quỷ ba của ngươi, không về nhà nữa? Nếu ngươi không muốn trở về, sau này cũng đừng về nữa, ta xem như đã đẻ ra một đống phân, chứ không sinh ra đứa con trai như ngươi."
Thanh âm the thé lại khó nghe làm ngón tay Cố Hành hơi cuộn lại, đầu rủ xuống càng thấp.
Hắn lập tức bước nhanh vào phòng.
"Mau đi nấu cơm." Cố mẫu nói.
Cố Hành đặt túi sách xuống rồi vào bếp, mười bốn tuổi hắn tuy rằng rất gầy, nhưng cũng đã cao, ít nhất không cần phải như trước kia, mỗi khi nấu cơm xào rau cần kê thêm ghế.
Bên ngoài, tiếng la lối om sòm không dứt bên tai, âm thanh rất lớn, Cố Hành thậm chí hoài nghi, tiếng bọn họ cãi nhau có thể làm rung chuyển cả bức tường, từng tiếng từng tiếng, tựa như tiếng trống trận nện vào lòng Cố Hành, làm hắn sợ hãi khiếp vía.
Rất nhanh, Cố Hành cũng rõ ràng nguyên nhân bọn họ cãi nhau.
Bởi vì Cố mẫu không cẩn thận làm rơi một cái ** của Cố phụ ở trên mặt đất, bị dính nước, Cố phụ trong nháy mắt nổi trận lôi đình, hai bên liền ầm ĩ cả lên.
Bọn họ luôn có thể vì một chút việc nhỏ nhặt mà ầm ĩ.
Cố Hành vừa xào xong một món ăn, chuẩn bị bày ra đĩa, liền nghe phía ngoài truyền đến một tiếng "bành", dọa đến hắn, đĩa đồ ăn trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
Cũng may mắn không bị rơi, không phải, lửa giận của hai người bọn họ khẳng định sẽ lập tức chuyển dời sang người hắn.
Cố Hành tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì, xào rau, nhưng hắn biết, hai người bên ngoài đang đập đồ đạc.
Một lát sau, chỉ nghe thấy một tiếng "bành", dường như có người đạp cửa đi ra ngoài, lại một tiếng "bành" đóng sầm cửa lại.
Sau đó, Cố Hành nghe được tiếng mẫu thân khóc lóc thê lương cùng tiếng chửi mắng.
Cố Hành đem đồ ăn đã xào kỹ cùng bát đũa để ngay ngắn, nói với Cố mẫu: "Mẹ, ăn cơm."
Cố mẫu đang thút thít, mạnh ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đỏ ngầu tựa như đôi mắt hung ác của dã thú.
Nàng đứng dậy, một cái tát giáng xuống: "Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn, nếu không phải ngươi không có tiền đồ, nếu ngươi ưu tú một chút, ba ngươi đã không đi ngoại tình, đều là lỗi của ngươi."
"Ta thế nào lại sinh ra thứ như ngươi. Vừa rồi ta bị ba ngươi đánh, mắng, ngươi sao không ra mặt, trong mắt ngươi có còn có người mẹ này hay không."
"Có phải ngươi cũng muốn đứng về phía cái lão quỷ ba kia."
Cố mẫu càng nghĩ càng thấy sự việc đúng là như vậy, vì thế nàng vươn tay, không ngừng nhéo Cố Hành, lại duỗi chân, dùng sức đạp.
Cố Hành bị nàng đạp ngã xuống đất, cuộn tròn thân thể, ôm đầu, phát ra từng tiếng kêu rên đau khổ.
Mà Cố mẫu lại cảm thấy vô cùng thoải mái, phảng phất như đánh chính Cố phụ, nàng ha ha cười lớn.
Cuối cùng, nàng túm lấy tóc Cố Hành, đem trán hắn đập liên tục vào góc bàn.
"Mẹ, đừng mà, ta đau, đau quá."
Cố Hành giãy dụa, nhưng hắn tuy là con trai, nhưng hiện tại cũng mới mười bốn tuổi, lại thêm thân thể gầy yếu, căn bản không địch lại Cố mẫu lúc này đang nổi cơn thịnh nộ.
Cho dù đã túm đầu Cố Hành đập vào góc bàn như vậy, Cố mẫu vẫn không hả giận, nàng buông tay ra, định dùng chổi đánh Cố Hành.
Cố Hành cắn răng mở cửa, chạy ra ngoài.
"Có gan thì c·h·ế·t ở bên ngoài đi, đừng trở về." Cố mẫu cũng không đuổi theo, "bành" một tiếng đóng sầm cửa lại.
Trên trán Cố Hành, máu không ngừng chảy xuống, trước mắt từng trận tối sầm, thân thể mỗi một chỗ, đều đau đớn.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận