Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 662: Phủ định thức giáo dục bà mẹ đơn thân ( 33 ) (length: 3849)

Vì Cố phụ và Cố mẫu yêu cầu hắn tối về nấu cơm, cho nên thời gian làm việc của hắn là vào giữa trưa, buổi tối và một phần thời gian đi học.
Ngôi trường sơ trung mà Cố Hành đang theo học là một nơi rất hỗn loạn, giáo viên căn bản sẽ không quản việc học sinh có trốn học hay không.
Ân Âm quan s·á·t bên ngoài nhà hàng một lúc, p·h·át hiện ông chủ kia đối xử với Cố Hành cũng rất tệ, luôn soi mói, động một chút là uy h·i·ế·p trừ lương, còn chuyên quyền đ·ộ·c đoán. Hắn yêu cầu thời gian, không q·uản Cố Hành có đang đi học hay không, đều cần phải có mặt, nếu không thì phải nghỉ việc.
Đứng trước yêu cầu của phần c·ô·ng việc này, Cố Hành tự nhiên không dám phản kháng.
Vì vậy, Ân Âm tìm đến Cố Hành.
Cố Hành vừa nhìn thấy Ân Âm, có chút sững sờ, cho rằng nàng đến đòi tiền. Cậu lấy từ trong túi ra một tờ tiền một trăm đồng nhăn nhúm, đưa tới trước mặt nàng, có chút lúng túng nói: "A di, ta trả trước một trăm."
Lần trước, Ân Âm đưa Cố Hành đến b·ệ·n·h viện, truyền dịch, kiểm tra, lấy t·h·u·ố·c, cộng thêm tiền nằm b·ệ·n·h viện buổi sáng, đại khái tốn hết năm sáu trăm đồng.
b·ệ·n·h viện, quả thật là một nơi rất tốn kém.
Ân Âm trầm mặc một lát, không nh·ậ·n tiền mà hỏi: "Cố Hành, nhà a di đang mở cửa hàng bán đồ ăn sáng, hiện tại làm ăn rất tốt, nhưng chỉ có một mình ta, đôi khi không quán xuyến hết được. A di muốn thuê ngươi đến giúp ta, ngươi có đồng ý không? Đến lúc đó, tiền t·h·u·ố·c men sẽ trừ dần vào tiền lương của ngươi."
Cân nhắc đến việc Cố Hành cần phải đi học, Ân Âm sắp xếp từ thứ hai đến thứ sáu, làm ca sáng từ năm giờ ba mươi đến bảy giờ ba mươi. Trường sơ trung tám giờ bắt đầu vào học. Hai ngày cuối tuần thì làm cả ngày.
Hiện tại, cửa hàng bán đồ ăn sáng của Ân Âm, từ thứ hai đến thứ sáu, Ân Âm vẫn chỉ bán đồ ăn sáng, nhưng cuối tuần, buổi sáng bán đồ ăn sáng, buổi chiều và buổi tối sẽ bán các loại mì xào, phở xào, đĩa lòng (?)…
Ân Âm trả lương cho Cố Hành không cao cũng không thấp, cộng thêm bao ăn.
Bởi vì nàng sợ lương cao, Cố Hành sẽ từ chối, còn bao ăn là để Cố Hành tiết kiệm được một khoản tiền.
Ân Âm kỳ thật rất sợ Cố Hành vẫn sẽ từ chối, bởi vì nàng nhận ra, Cố Hành có lòng tự trọng rất cao.
Nhưng cuối cùng Cố Hành vẫn đồng ý, nghỉ việc ở nhà hàng.
Ông chủ nhà hàng vừa nghe cậu muốn nghỉ, lập tức hùng hổ.
"Ta nói cho tiểu t·ử ngươi biết, bây giờ ngươi nghỉ việc, sau này muốn quay lại, ta cũng sẽ không nhận nữa."
"Ngươi cho rằng trừ chỗ của ta ra, bên ngoài còn ai muốn nhận ngươi sao?"
"Thôi được, mỗi tháng cho ngươi thêm 50, không thể thêm nữa."
"Cho thêm tiền mà còn không muốn, thôi, ngươi đi đi, tưởng rằng lão t·ử không có ngươi thì không được à."
Ông chủ nhà hàng tuy nói vậy, nhưng trong lòng không hề muốn Cố Hành nghỉ việc.
Hắn mới không q·uản Cố Hành có phải là lao động trẻ em hay không.
Hắn chỉ biết, Cố Hành làm việc không tệ, hơn nữa giá cả còn phải chăng.
Thế là, từ đó về sau ở cửa hàng ăn sáng, từ thứ hai đến thứ sáu, ngoài Ân Âm ra, còn có thêm Cố Hành. Cuối tuần, Ân Ngữ và Ân Thừa cũng sẽ cùng Ân Âm đến cửa hàng, m·ối q·u·an hệ giữa mấy người cũng dần trở nên quen thuộc, đương nhiên đây đều là chuyện sau này.
Cố Hành biết, Ân Âm bảo cậu đến cửa hàng giúp đỡ, kỳ thật hoàn toàn là vì muốn giúp cậu. Nếu không, nàng hoàn toàn có thể thuê người khác. Cố Hành không nghĩ đến việc từ chối, cậu có lòng tự trọng cao, nhưng sau những trận đòn roi và lời mắng chửi ngày qua ngày, cậu cũng khao khát t·h·iện ý và hơi ấm mà Ân Âm mang đến, Có lẽ cậu bắt đầu thân thiết với Ân Âm từ lần ở b·ệ·n·h viện đó, từ mấy cái bánh bao kia, cũng có lẽ, vị a di này trời sinh đã khiến người ta muốn đến gần.
Kỳ thật, câu nói tiếp theo trong lòng Cố Hành không hề sai, Ân Âm là đầu g·i·ư·ờ·n·g bà bà, trời sinh đã gần gũi với t·r·ẻ c·o·n.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận