Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 321: Bệnh tự kỷ nhi đồng mụ mụ ( 19 ) (length: 5681)

"Hắn suốt ngày đến là kêu gào ầm ĩ, làm cho người ta đau cả đầu, hắn còn thích chạy loạn, ta không trói hắn, nhỡ đâu hắn ra ngoài bị bọn buôn người bắt cóc, bị xe đụng, ngươi liền cam lòng sao, ta còn không phải là vì tốt cho hắn. Ta là mẹ ngươi, ngươi thế mà lại nghĩ về ta như vậy." Lý mẫu cũng kêu khóc thảm thiết.
Lý Tiêu Tiêu thở dài: "Mẹ, con không có ý đó."
"Ngươi không có ý đó, vậy là ý gì, ta cũng là bà nội của hắn, ngươi cho rằng lòng ta làm bằng đá, ta sẽ ngược đãi hắn sao?"
Sau đó, sự tình biến thành Lý mẫu đang khóc lóc kể khổ, Lý Tiêu Tiêu thì xin lỗi, Ân Âm cuối cùng nhìn chằm chằm vào Triệu Trạch Minh trong ngực Lý Tiêu Tiêu, mới ôm Cố Gia Mộc rời đi.
Trên đường trở về, tâm trạng Ân Âm cũng không tốt lắm.
Buổi tối, Cố Gia Mộc ngủ, Ân Âm tắm rửa xong, trước khi ngủ, mở máy tính ra.
Từ khi đem Mộc Mộc về đế đô, nàng cứ cách một hai ngày sẽ viết một bài nhật ký trên Weibo, về Cố Gia Mộc.
Thứ nhất là ghi chép tình hình biến hóa của Cố Gia Mộc, thứ hai, nàng cũng cần một kênh để giải bày.
Máy tính hiện ánh sáng trắng lạnh, ngón tay Ân Âm trên bàn phím không ngừng gõ.
【 201* năm * tháng * ngày, hôm qua, ta mang Mộc Mộc đi nhà trẻ và cơ cấu giáo dục đặc thù một chuyến. Lâm bác sĩ nói, đứa trẻ tự kỷ đem chính mình phong bế trong một thế giới, không cho phép người ngoài giao tiếp, bọn họ nhìn có vẻ khác thường, không thích sống chung.
Nhưng chính vì vậy, vì trợ giúp trị liệu, càng không nên để hắn một mình, nếu không dần dà, sẽ chỉ đẩy hắn càng ngày càng xa, phải không ngừng cùng hắn giao tiếp, trao đổi, làm hắn chậm rãi từ thế giới nhỏ chỉ có một mình hắn bước ra.
Mang Mộc Mộc đi nhà trẻ và cơ cấu giáo dục đặc thù, ta vốn nghĩ rằng bên trong có bạn nhỏ cùng tuổi, có lẽ bọn chúng có thể chơi cùng nhau, có lẽ dù không thể chơi cùng, có không khí tập thể cũng tốt.
Nhưng tình huống so với ta tưởng tượng còn tệ hơn. Nhà trẻ không muốn tiếp nhận đứa trẻ tự kỷ. Ta có thể hiểu được bọn họ, nhưng trong khoảnh khắc đó, ta vẫn cảm thấy đau lòng, rõ ràng Mộc Mộc nhà ta ngoan như vậy, tốt như vậy, ta muốn đem tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian này tự tay dâng cho hắn, thế nhưng lại có nhiều người không muốn tiếp nhận hắn.
Ta thừa nhận trong sự nghiệp, ta là người phụ nữ độc lập tự chủ kiên cường, nhưng khi đối mặt Mộc Mộc, ta lại yếu đuối như vậy, khi rời khỏi nhà trẻ, ta suýt chút nữa rơi lệ, sau đó, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của Mộc Mộc trong ngực, cảm nhận được hơi ấm của bé con, mới bình tĩnh lại.
Về phần cơ cấu giáo dục đặc thù, ta thấy cũng không quá thích hợp với Mộc Mộc, Lâm bác sĩ nói, chỉ số thông minh của Mộc Mộc rất cao, so với phần lớn những đứa trẻ tự kỷ khác, vẫn có chút khác biệt, không thể tùy tiện đưa vào cơ cấu giáo dục đặc thù.
Ta mang Mộc Mộc đi trung tâm thương mại, mua quần áo cho hắn, nhìn từng bộ quần áo mới khoác trên người Mộc Mộc, ta cảm thấy con trai ta là em bé đẹp trai nhất trên thế giới.
Nhân viên bán hàng nói, Mộc Mộc đẹp trai như vậy, lớn lên chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều cô gái theo đuổi.
Ta cũng cảm thấy Mộc Mộc lớn lên chắc chắn cũng sẽ rất tuấn tú, dù sao ta và Cố Thế An đều rất ưa nhìn, nhưng sẽ có cô gái nào theo đuổi không? Có lẽ ban đầu khi nhìn thấy mặt hắn, sẽ rung động, nhưng nếu biết hắn bị tự kỷ thì sao? Có thể nào quay ngoắt liền ghét bỏ không?
Vừa nghĩ tới tình huống này, ta cảm thấy vừa khổ sở lại vừa phẫn nộ.
Ta tự nhủ trong lòng vô số lần, không sao cả, cho dù Mộc Mộc không được bất kỳ ai yêu thích, nhưng ít ra người làm mẹ như ta, sẽ thích. Đúng, Cố ba ba và Cố nãi nãi cũng sẽ thích.
Hôm nay, ta mang Mộc Mộc đi khám bệnh chỗ Lâm bác sĩ, Lâm bác sĩ nói, tình hình Mộc Mộc không chuyển biến xấu, bất quá cũng không có chuyển biến tốt, đây có lẽ là tin tức tốt, ta biết, muốn chống lại bệnh tự kỷ, đó sẽ là một quá trình dài, là mấy năm, mười mấy năm, thậm chí là mấy chục năm.
Trên đường trở về, đi qua một khu phố cổ, ta tình cờ nhìn thấy đứa bé trai tên Triệu Trạch Minh kia.
Hắn bị bà nội trói ở ven cửa, hắn rất bực bội bất an, không khống chế được gào thét, bà nội hắn mắng hắn, còn véo hắn, thậm chí cuối cùng ta còn thấy bà ta cầm một chiếc khăn lau, làm bộ nhét vào trong miệng đứa bé.
Ta làm sao có thể đứng nhìn, đang định qua ngăn cản thì mẹ đứa bé trở về, sau đó ta cũng nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
Khoảnh khắc đó ta nghĩ, tương lai của Triệu Trạch Minh sẽ ra sao?
Trên thế giới này, những đứa trẻ tự kỷ khác tương lai thế nào, hoặc giả nói chính xác hơn, bọn họ có tương lai không?
Mà Mộc Mộc nhà ta, tương lai của hắn rồi sẽ đi về đâu. . . 】 - Ngày này, là một ngày đẹp trời hiếm có, Cố Thế An được nghỉ, liền dự định cả nhà đi Tuyên Phù sơn đạp thanh, sau đó dã ngoại ăn cơm.
Tuyên Phù sơn không dốc, cũng không cao, là địa điểm hiếm có để đạp thanh, Cố nãi nãi thân thể cũng coi như cứng cáp, liền cả nhà bốn người cùng đi.
- Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nguyệt phiếu, phiếu đề cử, khen thưởng, ta đều thấy, cảm ơn. Thế giới tiếp theo dự định viết cổ đại, Ân Âm là hoàng hậu, thế giới sau nữa sẽ viết niên đại văn, Ân Âm là thanh niên trí thức. Khác: Hy vọng mọi người cố gắng dùng sách tệ đặt mua, thành tích đặt mua trực tiếp quyết định độ dài của truyện ~ ( Chương này hết )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận