Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1242: Bất công nhị thai mụ mụ ( 71 ) (length: 3833)

"Nhóc con, phiền phức thật." Trịnh Khải Ngưng ôm đứa bé vào xe một cách thô bạo.
Hinh Hinh dùng khuôn mặt trắng nõn cọ cọ vào mặt tỷ tỷ, hoàn toàn không hề tỏ ra đau buồn hay tủi hổ vì bị tỷ tỷ ghét bỏ, mà lại cười khanh khách, vô tư lự.
Lục Giai Giai thấy cảnh này cũng mỉm cười.
Xem ra, Khải Ngưng không giống như lời nàng nói là ghét bỏ Hinh Hinh, rõ ràng là yêu thích, nếu không yêu thích, căn bản sẽ không thèm để ý.
...
Lúc này, Ôn Ninh ngồi trong xe hướng thẳng đến trường tiểu học Đế Đô.
Ở nông thôn, bà nội hình như bị bệnh nặng, ba ba đã trở về, mẹ tối nay có một cuộc họp quan trọng, vốn dĩ phía Ôn Thành có thể nhờ dì Trương đến đón, nhưng Ôn Ninh nghĩ mình về nhà sẽ đi ngang qua trường tiểu học Đế Đô, liền nghĩ nàng sẽ cùng đi đón Thành Thành trở về.
Chỉ là, còn chưa xuống xe, liền thấy cửa ra vào trường tiểu học Đế Đô đông nghịt người, người lớn, trẻ nhỏ đều vây quanh, nhưng đều sợ hãi đứng cách xa.
Ôn Ninh còn nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát.
Lông mày Ôn Ninh nháy mắt nhíu lại, đáy lòng có chút bất an, là đã xảy ra chuyện gì sao?
Tài xế bên này khó khăn lắm mới tìm được vị trí dừng xe, cùng Ôn Ninh xuống xe.
Âm thanh cãi vã xung quanh lập tức lọt vào tai.
"Thật là một kẻ bệnh hoạn, hắn không phải là bị bệnh tâm thần chứ."
"Ta nhớ ra hắn rồi, hình như hắn có một đứa con học ở trường tiểu học Đế Đô, trước kia hắn còn thường xuyên tới đón con."
"Ta nghe nói công việc làm ăn của hắn phá sản, có phải vì chuyện này mà bị kích động không?"
...
Ôn Ninh càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, nàng len lỏi vào trong đám người.
Chỉ là đợi nàng đi đến trước mặt, nhìn thấy cảnh tượng kia, đồng tử Ôn Ninh đột nhiên co rút lại.
Ở hành lang bên trên cửa ra vào trường tiểu học Đế Đô, có một người đàn ông trung niên đang cầm đao đứng, mà bên cạnh hắn trên hành lang có ba đứa trẻ cuộn mình ngồi, đều tầm bảy tám tuổi, hai bé trai một bé gái.
Ôn Ninh khi nhìn thấy một bé trai trong số đó, cả người lạnh toát, như rơi vào hầm băng.
Đó là Thành Thành mà.
Sao lại thế này.
Lúc này, cảnh sát đang nói chuyện với người đàn ông, chỉ sợ hắn sẽ làm bị thương những đứa trẻ khác.
Trong trường còn có những đứa trẻ khác, các giáo viên chưa đi ra, nhưng bọn họ đều đứng cách xa, thậm chí còn lui về phòng học, đóng cửa lại, sợ bị người đàn ông kia để ý tới.
"Không được phép qua đây, nếu không ta sẽ không tha cho chúng." Người đàn ông thần sắc rất điên cuồng, nhìn qua giống như thật sự phát điên.
"Các người đều đi ra, đi ra." Người đàn ông lại bắt lấy một bé gái.
Bé gái vốn đã sợ hãi, không nhịn được, trực tiếp khóc lên.
"Đừng làm tổn thương con tin, có gì từ từ nói. Hay là anh thả những đứa trẻ này ra, tôi qua đó thay thế." Một cảnh sát nói.
Người đàn ông cười lạnh: "Các người coi ta là đồ ngốc sao?"
Lúc này, người đàn ông ném bé gái sang một bên, lại đá Ôn Thành và một bé trai khác một cái, bảo bọn chúng đứng dậy.
Hắn nói với hai bé trai: "Đi ra ngoài."
Ôn Thành và bé trai kia không rõ hắn muốn làm gì, nhưng cũng không dám phản kháng, chỉ có thể theo mệnh lệnh của người đàn ông đi về phía cửa ra vào trường học.
Cậu bé kia nắm chặt tay Ôn Thành, hai khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, rõ ràng đã bị dọa sợ, nhưng lại cố nén không khóc.
Đúng lúc này, Ôn Thành đang tràn đầy sợ hãi hình như nhìn thấy gì đó, quay sang một hướng, liền thấy Ôn Ninh đang rơi lệ trong đám người, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Là tỷ tỷ.
Sao tỷ tỷ lại ở đây, vạn nhất bị người xấu này làm hại thì phải làm sao.
Ôn Ninh siết chặt hai tay, nàng rất sợ hãi, sợ hãi người đàn ông kia sẽ làm bị thương Thành Thành.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận