Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 301: Cô nhi hầu Tôn Ngộ Không thần tiên nương thân ( 44 ) (length: 3748)

Sau đó lại gọi Đế Thính đến.
Đế Thính, có thể biết hết thảy mọi chuyện hư ảo.
Chỉ là Đế Thính kia sau khi phân biệt, lại nói: "Ta nhìn ra được, nhưng không thể nói."
Ân Âm ở một bên, nghe được Đế Thính nói những lời này, không khỏi cười lạnh.
Cuối cùng, đám người đề nghị, đến trước mặt Như Lai để hắn phân biệt cho ra nhẽ.
Tây Thiên Đại Lôi Âm Tự.
Hai Tôn Ngộ Không cãi nhau không ngừng.
"Phật tổ, Tôn Ngộ Không này là giả, ta mới là thật."
"Phật tổ, hắn mới là giả."
Như Lai nhìn chăm chú bọn họ, nói: "Ta nhìn ra được, trong các ngươi, xác thực có một kẻ giả mạo Tôn Ngộ Không, hắn chính là do Lục Nhĩ Mi Hầu biến thành, con khỉ này nếu đứng một chỗ, có thể biết chuyện ngàn dặm, biết trước sau, hiểu rõ vạn vật..."
Nói tóm lại, Lục Nhĩ Mi Hầu có năng lực biết trước mọi sự.
"Đợi ta thu phục Lục Nhĩ Mi Hầu này, ngươi hãy đem hắn đánh chết." Như Lai thản nhiên nói, lập tức ném ra một cái bát vàng, hướng về phía một Tôn Ngộ Không mà chụp xuống.
Ánh sáng màu vàng trong nháy mắt bao trùm lấy Tôn Ngộ Không kia, Tôn Ngộ Không khác giơ Kim Cô Bổng lên muốn đánh chết Tôn Ngộ Không kia.
"Kẻ nào dám làm tổn thương con ta." Một tiếng quát khẽ, một thân ảnh màu xanh tinh tế xuất hiện, đánh bay Tôn Ngộ Không kia, đồng thời giải cứu Tôn Ngộ Không dưới bát vàng ra.
"Con ơi, con không sao chứ." Ân Âm nhìn hắn, rất sợ hắn có bất kỳ thương tổn nào.
Tôn Ngộ Không kinh ngạc nhìn nàng: "Nương, người nhận ra con."
Ân Âm vỗ vỗ đầu hắn: "Con là con của ta, chúng ta máu mủ tương liên, ta làm sao có thể không nhận ra con."
Hốc mắt Tôn Ngộ Không lập tức đỏ hoe, không ai biết vừa rồi khi hắn bị bát vàng của Như Lai úp lại đã tuyệt vọng đến nhường nào.
Toàn thế giới, chỉ có nương hắn có thể nhận ra hắn, mặc dù chỉ có nương, nhưng như vậy là đủ, đối với hắn mà nói là quá đủ.
"Nương, con mới là con của người, hắn là giả." Tôn Ngộ Không ở phía khác lên tiếng nói.
Ân Âm lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Ai là con ta, ta còn không nhận ra sao, ngươi cho rằng ta cũng giống Như Lai mắt mù, à, không, Như Lai, ngươi là cố ý giả mù, vì để trừ khử con ta."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn kinh, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng sững sờ tại chỗ.
Ân Âm nhìn chăm chú Như Lai, không hề sợ hãi, sau đó, đáy mắt tràn đầy tức giận cùng trào phúng: "Kia Đế Thính vì sao nói hắn nhìn ra, nhưng lại không dám nói, bởi vì hắn biết, Lục Nhĩ Mi Hầu kia là người của ngươi, hắn không dám đắc tội. Con ta sư thừa Bồ Đề Tổ Sư, một thân bản lĩnh không ai sánh bằng, Lục Nhĩ Mi Hầu tại sao lại có bản lãnh giống con ta như đúc, hắn không phải là đồ đệ của Bồ Đề Tổ Sư, cho nên một thân bản lĩnh kia của hắn là do ngươi, vị Phật tổ có năng lực cao cường này ban cho.
Ngươi nếu nói Lục Nhĩ Mi Hầu có thể biết trước, vậy hắn chẳng lẽ không biết, nếu như bị nhận ra là Tôn Ngộ Không giả, hắn sẽ chết sao? Nhưng hắn vẫn đến giả mạo, vì cái gì, bởi vì hắn biết, hắn sẽ không chết, hắn vì cái gì sẽ không chết, bởi vì hắn là người của ngươi, ngươi sẽ bảo vệ hắn, thậm chí trợ giúp hắn, đem con ta, cũng chính là Tôn Ngộ Không thật sự đánh chết.
Ngay từ ban đầu nhìn thấy Tôn Ngộ Không, ngươi đã cho tới bây giờ chưa từng từ bỏ ý định muốn chơi chết con ta. Ngươi hao tổn tâm cơ làm Đường Tăng đi lấy kinh, lại lấy ân tình khiến Tôn Ngộ Không trở thành đồ đệ của Đường Tăng.
Trên đường đi, Đường Tăng không tin tưởng, nhiều lần xua đuổi, yêu quái nhóm gây khó dễ, chính là muốn con ta phải cầu đến những thần tiên kia. Đây là vì cái gì, vì để đánh nát một thân ngạo cốt của con ta, đáng tiếc sự tình không có phát triển theo như ngươi mong đợi, cho nên ngươi lại tìm ra một Lục Nhĩ Mi Hầu. Vì để có thể quang minh chính đại chơi chết con ta."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận