Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Chương 1202: Bất công nhị thai mụ mụ ( 31 )

Nàng thần sắc nhàn nhạt, khí tràng mười phần, đã vậy lại còn là tổng giám đốc, phong phạm ngự tỷ mười phần, quả thực chính là bản tổng của bá tổng.
Nàng vừa bước vào công ty liền thu hút sự chú ý của đám nhân viên.
Đương nhiên, điều khiến bọn họ càng thêm vui mừng chính là nam nhân tuấn mỹ đứng bên cạnh Ân Âm.
"A, nam nhân đứng cạnh tổng giám đốc là ai vậy, đẹp trai quá, cứ như tiểu vương tử u buồn. Không lẽ hắn là tiểu thiếu gia nhà nào đó đi."
"Sao ta lại cảm thấy kia là tiểu nãi cẩu được tổng giám đốc bao nuôi a, xem bọn họ bộ dáng thân mật quá."
Ngay lúc này, chủ quản đi tới, gõ đầu từng người đang buôn chuyện, thấp giọng cảnh cáo:
"Các ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy, kia là phu quân của tổng giám đốc chúng ta. ."
"Cái gì? Phu quân tổng giám đốc!"
"Đúng rồi, ta quên mất, tổng giám đốc xác thực đã kết hôn, còn có con nữa."
Vị tổng thanh tra kia là người cũ trong công ty, cũng là người vào công ty từ lúc nguyên chủ bắt đầu khởi nghiệp, cho nên đối với Ân Âm vị tổng giám đốc này hiểu khá rõ.
Hắn cũng nhớ ra, nam nhân hôm nay cùng Ân Âm đi vào, chính là phu quân tổng giám đốc đã lâu không gặp.
Mấy năm đầu công ty mới thành lập, phu quân tổng giám đốc thường xuyên đến công ty đưa cơm cho tổng giám đốc.
Cho nên, một nhóm người cũ trong công ty đều từng gặp qua Ôn Sơ, vị phu quân tổng giám đốc này.
Mà đám người mới vừa rồi bát quái lại không biết chuyện này.
Nhân viên hai tay ôm mặt, nhìn bóng lưng Ôn Sơ theo Ân Âm rời đi, cảm thán:
"Vai rộng eo thon chân dài, dáng người gợi cảm, dung mạo tuấn mỹ, cười lên lại càng mê người, quả nhiên nam nhân hoàn mỹ như vậy chỉ có bá tổng mới có cơ hội có được."
"Đúng vậy, hy vọng sau này phu quân tổng giám đốc có thể thường xuyên tới công ty, để chúng ta được chiêm ngưỡng thịnh thế mỹ nhan của hắn nhiều hơn."
Trong lúc đám nhân viên cảm thán trước thịnh thế mỹ nhan của Ôn Sơ, Ôn Sơ đã cùng Ân Âm đi tới văn phòng tổng giám đốc.
Ân Âm bắt đầu xử lý công việc công ty, Ôn Sơ thì lấy ra bàn vẽ, giấy vẽ, bút đã để ở đây từ lâu, bắt đầu vẽ tranh.
Văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím cùng tiếng ngòi bút lướt trên giấy, nhưng không khí lại rất hài hòa.
Cứ như vậy ở chung, đến tận giữa trưa.
Ôn Sơ chầm chậm đặt bút vẽ xuống, đánh giá bức họa vừa hoàn thành.
Trong tranh vẽ chính là Ân Âm đang xử lý văn kiện trước máy tính.
Góc nghiêng thanh lệ, thần sắc chuyên chú, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên người nàng, đổ xuống một vầng sáng đẹp mắt.
Ôn Sơ rất hài lòng với bức tranh của mình.
Nói thật, Ôn Sơ rất có thiên phú trong hội họa.
Nguyên chủ đã từng đề nghị đưa hắn đi bồi dưỡng, hoặc sau này tổ chức triển lãm tranh cho hắn, nhưng đều bị Ôn Sơ từ chối.
Hắn dường như chỉ thích tùy tâm sở dục vẽ tranh, không bị trói buộc, cũng không có mục đích, muốn vẽ cái gì liền vẽ cái đó.
Theo tính cách tản mạn của hắn.
Ôn Sơ tựa hồ trời sinh là thuộc dạng răng không tốt, cần thiết phải "ăn cơm mềm" mới có thể dưỡng tốt.
Cũng không phải bất luận nữ nhân nào đều có thể nuôi được.
Đương nhiên, cho dù nuôi được, cũng phải xem hắn có nguyện ý hay không.
"Lão bà, ngươi muốn ăn gì, ta đi mua cho ngươi."
Ôn Sơ cất bức tranh đi, đi tới, ôm lấy Ân Âm từ phía sau nói.
Ân Âm thình lình bị hắn ôm, giật mình thoát khỏi công việc, nhìn đồng hồ, đã đến giữa trưa.
Nàng gật đầu:
"Được, vậy anh đi mua đi."
Ân Âm biết, Ôn Sơ thích thu xếp những việc này cho lão bà của mình.
Ân Âm suy nghĩ, đọc tên mấy món ăn.
Ôn Sơ cầm chìa khóa xe rời đi.
Hắn lái xe đến trước một nhà tửu lâu, xuống xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận