Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1006: Tinh Tinh cô nhi viện viện trưởng mụ mụ ( 28 ) (length: 8135)

Cư dân mạng đều biết Đỗ Trân Châu và Đỗ Kiến dám hống hách như vậy là bởi vì cha Đỗ làm quan nhỏ trong một đơn vị chính phủ.
Còn biết Dương Lệ Quyên trước kia ép chia rẽ Chu Xương và bạn gái, bức bách Chu Xương cưới nàng.
Không thể không nói, sự việc của Dương Lệ Quyên khiến cư dân mạng buồn nôn đến cực điểm.
Mà cha Đỗ, sau khi xảy ra chuyện này, chức quan lập tức bị bãi miễn.
Hiện giờ, bất kể là người nhà họ Dương hay nhà họ Đỗ, đều như chuột chạy qua đường, bị người người kêu đánh kêu giết, bọn họ cũng không dám ra khỏi cửa.
Nhân chứng và vật chứng đầy đủ, cuối cùng Đỗ Trân Châu, ba người còn có cha Đỗ đều bị xử phạt.
Hình phạt tương đối nặng, trong này có công lao của dư luận, còn có công lao của Ân Âm mời luật sư giỏi.
Cuối cùng, Đỗ Trân Châu bị phán án tù chung thân, Dương Lệ Quyên và Đỗ Kiến bị phán án hai mươi năm, cha Đỗ vì nhận hối lộ và lạm dụng chức quyền, cũng bị bắt giam vào tù.
Nhưng không lâu sau khi bị giam, Đỗ Trân Châu và Dương Lệ Quyên liền chết.
Sau khi Đỗ Trân Châu và Dương Lệ Quyên vào tù, bị giam chung một chỗ.
Mỗi phòng giam đều có một đại ca, mà đại ca trong phòng giam của các nàng là một phạm nhân giết người.
Đó là một nữ nhân chừng ba mươi tuổi, đã từng nàng là một bà mẹ đơn thân, vì kiếm tiền, nàng không thể không đem con gái gửi nuôi ở nhà hàng xóm, nhưng nàng không biết chồng của hàng xóm lại cầm thú như vậy, cưỡng hiếp con gái nàng ba năm trời, khiến cho con gái mười hai tuổi của nàng sinh non ba lần, cuối cùng nhảy lầu tự vẫn.
Biết được con gái ba năm qua thảm liệt, lại bị bức ép chết, nữ nhân lòng tràn ngập thù hận, cuối cùng đem tên đàn ông kia giết chết.
Sau đó nàng tự thú.
Nàng chán ghét nhất loại người ra tay với trẻ con.
Biết được Đỗ Trân Châu và Dương Lệ Quyên vào đây vì ngược đãi và hại chết trẻ con, lòng căm hận của nàng bị kích phát, mấy ngày đầu là thay đổi phương pháp hành hạ hai người, sau đó đem hai người giết chết.
Sau khi Dương Lệ Quyên vào tù, Chu Xương liền trực tiếp ở cùng Phân Phân, về phần một trai một gái của hắn và Dương Lệ Quyên, hắn đều không để vào lòng.
Con trai Chu Dương trước kia cầm không ít tiền của mẹ là Dương Lệ Quyên đi đầu tư, nhưng sau mới biết đó là lừa đảo, đến khi hắn nhận thức được mình bị lừa, muốn đi đòi lại tiền, lại bị đánh gãy hai chân.
Mà con gái Chu Phương, phẩm hạnh cũng không khác Dương Lệ Quyên là bao, không được cha thương nương yêu, nàng trở thành một tiểu thái muội, trà trộn ở các loại tụ điểm, cuộc sống qua ngày ngơ ngơ ngác ngác.
Đương nhiên đây đều là chuyện sau này.
Bởi vì việc nhân viên cô nhi viện Tinh Tinh ngược đãi trẻ em lên hot search, dẫn khởi sự chú ý của mọi người đối với cô nhi viện, nhân viên quản lý tăng cường quản lý nhân viên cô nhi viện, cũng triển khai điều tra, không thể không nói, quả thật đã vạch trần không ít chuyện dơ bẩn.
Cũng bởi vì mọi người chú ý đến cô nhi viện, không ít người hăng hái quyên góp từ thiện cho cô nhi viện.
Ân Âm cũng vẫn luôn chú ý đến chuyện này, nàng không có cách nào đem tâm trí đặt tại tất cả cô nhi viện, chỉ có thể làm một ít việc trong khả năng cho phép.
Hy vọng mượn nhờ sự việc lần này, có thể cải thiện được phần nào cuộc sống của những đứa trẻ ở cô nhi viện, thêm một chút ấm áp.
Nghe được tin tức Đỗ Trân Châu hai người chết trong nhà lao, Ân Âm chỉ cảm thấy thổn thức, có câu nói gọi là hại người cuối cùng hại mình.
Nếu như các nàng trước kia không ngược đãi trẻ con, không hại chết Tiểu Bắc, các nàng cũng sẽ không bị bắt, sẽ không chết.
Hết thảy, trong cõi u minh đều có an bài.
Mỗi người, trong lòng mỗi người đều nên giữ lại một giới hạn, lương tri và thiện ý, đối xử thiện với người khác, cũng là đối xử thiện với chính mình.
Giải quyết triệt để xong chuyện của mấy người Đỗ Trân Châu, Ân Âm lại đem chuyện thông báo tuyển dụng nhân viên giao cho Dương Bạch.
Ân Âm đang bận bịu một chuyện khác, chuyện này đối với Ân Âm và đứa trẻ kia mà nói, đều rất cấp bách.
Đứa trẻ kia, chính là Miên Miên được nhận nuôi nửa năm trước.
Nửa năm trước, viện trưởng cũ bệnh nặng, cô nhi viện tạm thời do Đỗ Trân Châu quản lý, trong lúc có người đến nhận nuôi trẻ con, cũng là do một tay Đỗ Trân Châu làm.
Kỳ thật, muốn nhận nuôi trẻ con, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Người nhận nuôi sẽ chọn lựa đứa trẻ muốn nhận nuôi, cô nhi viện cũng phải xét duyệt người nhận nuôi.
Viện trưởng cũ vì nghĩ cho bọn trẻ, lúc đầu khi xây dựng quy trình nhận nuôi rất hà khắc, đặc biệt phẩm chất của người nhận nuôi rất quan trọng, cần trải qua thời gian điều tra dài, đảm bảo phẩm chất không có vấn đề. Nếu như xác định không có vấn đề, tốt nhất là để người nhận nuôi và đứa trẻ tiếp xúc trước, bồi dưỡng tình cảm, đợi hai bên đều cảm thấy ổn, thì mới xác định nhận nuôi.
Nhưng Đỗ Trân Châu cũng không tuân thủ quy trình này.
Nửa năm trước, một cặp vợ chồng đến cô nhi viện muốn nhận nuôi một bé gái trên năm tuổi, dưới mười tuổi.
Trong cô nhi viện có không ít bé gái phù hợp yêu cầu này, cuối cùng bé gái bảy tuổi tên Miên Miên được nhận nuôi.
Miên Miên là bé gái có vẻ ngoài xinh xắn nhất trong số tất cả các bé gái, hoạt bát đáng yêu, cô bé lanh lợi hoạt bát, lạc quan vui vẻ, giống như trái cây vui vẻ, phảng phất như là một tiểu cô nương lớn lên được nuông chiều trong gia đình hạnh phúc, chứ không phải là lớn lên không cha không mẹ trong cô nhi viện.
Đôi vợ chồng kia tỏ vẻ bọn họ không có con cái, liền muốn nhận nuôi một bé gái, vừa nhìn thấy Miên Miên, cảm thấy có duyên với bé, liền muốn nhanh chóng nhận nuôi.
Còn tỏ vẻ chỉ cần Đỗ Trân Châu bên này chịu tăng tốc quá trình xét duyệt, làm cho bọn họ sớm nhận nuôi Miên Miên, sẽ bằng lòng đưa cho Đỗ Trân Châu hai vạn đồng.
Đỗ Trân Châu động lòng, nàng mập mờ trong lời nói tỏ vẻ có thể làm cho bọn họ nhanh chóng nhận nuôi Miên Miên, nhưng hai vạn đồng thì ít quá.
Cuối cùng, cò kè mặc cả ba ngày, Đỗ Trân Châu thu ba vạn đồng, Miên Miên liền được đôi vợ chồng họ Trần kia nhận nuôi.
Miên Miên không muốn được nhận nuôi, trực giác mách bảo bé không thích đôi vợ chồng kia, nhưng viện trưởng cũ không có ở đó, Đỗ Trân Châu đã làm xong thủ tục nhận nuôi thay bé, còn lừa gạt Miên Miên một phen.
Cuối cùng, Miên Miên được nhận nuôi đi.
Nhưng không ai biết, lần nhận nuôi này, vốn dĩ nên mang đến cho Miên Miên tình yêu thương từ cha mẹ nuôi, nhưng trên thực tế, điều bé phải chịu lại là những tổn thương vô tận về thân thể và tinh thần.
Đến mức cuối cùng tinh thần Miên Miên không bình thường, phát điên.
Thành phố S, tiểu khu Lệ Hoa, cách cô nhi viện Tinh Tinh hơn hai giờ đi xe, lúc này, Ân Âm đang mang theo hai vệ sĩ thuê được trên đường đến tiểu khu Lệ Hoa.
Tiểu khu Lệ Hoa, tòa B, tầng ba, phòng 312.
Một tiểu cô nương bảy tuổi mặc váy hồng, tóc có chút dài, được buộc lại xiêu xiêu vẹo vẹo, tay nhỏ của Miên Miên cầm bút sáp màu, đang vẽ gì đó lên giấy.
Nhìn kỹ lại, đó là một bà lão và mấy đứa trẻ, bà lão là nữ, những đứa trẻ có lớn có nhỏ, bọn họ ở cùng nhau, trên mặt mang theo nụ cười.
Miên Miên đặt bút sáp màu xuống, bàn tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng xoa lên những nhân vật trên bức vẽ, đôi mắt trong veo ngấn nước: "Viện trưởng mẹ, Trường Sinh ca ca, Thanh Lãng ca ca, Tiếu Tiếu, Tây Tây. Miên Miên rất nhớ mọi người, khi nào thì mọi người đến đón Miên Miên về."
Kỳ thật Miên Miên biết, từ lúc bé bị nhận nuôi, bé đã không có cách nào trở lại cô nhi viện Tinh Tinh, ở cùng với Trường Sinh ca ca bọn họ nữa rồi.
Nhưng bé rất nhớ bọn họ.
Bé không muốn ở đây một chút nào.
Mẹ ở đây hung dữ với bé, còn ba ba...
Nghĩ đến ba ba, Miên Miên không khỏi co rúm người lại.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị gõ vang: "Miên Miên, mở cửa, ba ba có lời muốn nói với con."
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận